Chưa phải lúc để chết.

Article Index

BenPriest2BEN PRIEST nạp đầy hê-rô-in vào ống tiêm. Xuyên mũi kim vào ven với sự khéo léo lão luyện, anh cảm thấy luồng chảy quen thuộc chạy khắp cơ thể mình. Đã biết bao nhiêu lần anh đã từng trải qua những động tác này? Phải hàng nghìn lần, không sai.

Nhưng dù sao đi nữa Ben vẫn biết là lần này sẽ khác. Bởi vì vào ngày này, 11 tháng Năm 1980, là ngày mà anh sẽ chết. Ben chưa từng sử dụng một cơ hội nào để làm điều đó. Anh cho cocain vào sau heroin. Sau đó, để cho chắc, anh tiêm thêm cả crystal (tinh thể?).
Ngồi xuống, anh chờ đợi để chết.

Đó không phải là cái chết mà Ben mong muốn, mà chỉ là sự trốn chạy khỏi nỗi đau của cuộc sống. Anh đã tìm kiếm nó từ ngày bố của anh rời khỏi đời anh khi mới có 7 tuổi.

Anh đã bắt đầu với rượu vào năm 11 tuổi, sau đó chuyển sang ma tuý vào tuổi 13. Khi ma tuý không còn làm thoả mãn, anh gia nhập một câu lạc bộ xe máy bất hợp pháp, hy vọng rằng nó sẽ cho anh cảm giác an toàn và tình thân gia đình mà anh hằng mong muốn. Nhưng không được. Tìm kiếm để thay thế khoảng trống trong tim còn đưa đẩy Ben đến với nhiều ma tuý hơn, nhiều bạo lực hơn, và bị giam trong nhà tù tăm tối của tỉnh Louisiana.

Anh được thoát ra khỏi tù theo luật định. Nhưng anh không thoát ra được khỏi nỗi đau.

Trong khi giở lại các trang quá khứ tối tăm, anh nghĩ về người em trai của mình. Ba năm trước nó đã trở nên một người say mê Jê-sus. Bây giờ nó đang là mục sư một Hội thánh tại Louisiana. Lạ thật, anh thầm nghĩ. Ben ngước nhìn ra ngoài cửa sổ lên bầu trời xanh xứ Texas. Đã đến lúc người anh phải lạnh đi. Vậy mà thay vào đó anh còn ngồi đây quá là tỉnh táo... và quá là sống.

Nhưng quả thật là Ben chưa bao giờ dễ chết. Anh nhớ lại một lần có một người ném bom cháy vào ngôi nhà mà đang có anh trong đó. Anh bị u mê đến nỗi không tìm được đường ra. Lẽ ra anh đã bị thiêu cháy nếu như ông nội anh không đến kịp đó và kéo anh ra chỗ an toàn. Tất cả quần áo anh - tất cả ngoại trừ cổ áo phông và một ống tay áo - đều cháy trụi. Nhưng, thật lạ, lại chẳng có một vết bỏng nào trên thân thể anh.

Sau đó có lần khi việc buôn bán ma tuý đã trở nên tồi tệ anh đã bị săn đuổi và bị một xe ô-tô Lincoln Continetal đâm phải. Thêm vào đó nữa là những lần chính anh thấy mình nhìn lại những phát súng bắn trượt, và dễ thấy là cái chết như là không bắt nổi Ben Priest...

Tiếng chuông chói tai của điện thoại làm Ben giật nảy, ra khỏi giấc mộng ban ngày của mình. Anh chăm chú nghe khi một người phụ nữ có tên là Gloria, bạn của cậu em mình, bảo với anh là anh cần đến Hội thánh buổi sáng hôm đó.

Hội thánh? Có lẽ anh sắp xuống địa ngục thì đúng hơn.

"Xem này," anh nói với người phụ nữ, "tôi còn không biết Hội thánh ở đâu mà đến nữa."

"Tôi khuyên anh đến Hội thánh Lakewood tại Houston," cô ta nói. "Mục sư tên là Osteen."

Ben dặt ống nghe xuống và suy nghĩ về cú điện thoại. Ma tuý đang cần thời gian để làm công việc ngọt ngào của nó, thì sao lại không đi? Anh chẳng còn gì để mất nữa.

Bằng cách nào đó Ben cũng đến được Hội thánh. Anh đi vào sảnh đường nơi hội nhóm chật ních chỉ còn những chỗ đứng. "Anh có cần một chỗ ngồi không, người anh em?" một người phụ trách hướng dẫn chỗ ngồi hỏi.

"Đừng có gọi tôi là người anh em!" Ben cắt ngang. Người kia dẫn Ben đến một chỗ ngồi gần phía trước. Ben chăm chú lắng nghe bài giảng.

"Hãy cho Chúa Jê-sus một cơ hội chân thật để thay đổi đời bạn," người anh em Osteen giảng.

Đến cả Jê-sus bây giờ cũng không giúp được ta nữa rồi. Ta đã đi quá xa. Ben thoáng nghĩ.



© 1999-2017 Tinlanh.Ru