Khi nào 99 nhỏ hơn 1?

jesus_embe_chienCó những đoạn trong Kinh thánh mà khi tôi đọc chỉ muốn lướt qua cho nhanh, nhiều khi không cảm thấy được sự dạy dỗ động viên gì. Đấy là những đoạn nhắc đến gia phổ, với danh sách dài dằng dặc những cái tên khó đọc của những con người xa lạ.
Nhưng có một lần, tôi được nghe nhà truyền giảng Reinhard Bonnke kể lại Chúa đã dạy ông bài học gì qua những đoạn đó. Chúa thúc giục ông mở sách Sử ký thứ nhất, và nhắc ông đọc cả tám chương gia phổ. Ông đọc danh sách những cái tên, mà không hiểu mình sẽ nhận được phước gì. Khi ông bối rối cầu hỏi Chúa – Chúa ơi con sẽ được phước gì khi nghiên cứu những cái tên này, bỗng nhiên ông như thấy có ngón tay Chúa đang chầm chậm lướt đi trên trang giấy, chỉ đến những cái tên, nhưng có điều rất đặc biệt là cứ đến mỗi cái tên nào, thì ngón tay đó lại dừng lại một lúc.

Như một tia chớp, sự bày tỏ của Chúa sáng lòa trong lòng ông, và ông hiểu rằng mỗi khi ngón tay dừng lại, như là để nhớ đến cá nhân con người đó, và đối với Ngài đó không phải chỉ là một cái tên đơn thuần trong danh sách, mà là một con người với một số phận, đã sống một cuộc đời mà Ngài đã biết.
Mỗi một con người đã sinh ra, đã sống trên đất này, cả cuộc đời họ với mọi thăng trầm cảm xúc, thất bại và thành công, bắt đầu và kết thúc như thế nào, Chúa đều biết cả. Nhưng ngón tay Ngài sẽ dừng lại trên mỗi một người con đã cầu đã gọi Ngài, mỗi một người dân của dân sự mang danh Ngài, và mỗi một con chiên trong đàn chiên khổng lồ của Ngài.
Chúa thấy tất cả, cả đám đông hằng ha sa số các linh hồn, nhưng cũng nhớ cả đến từng con người với từng chi tiết của cuộc đời họ.
Vì Ngài quan tâm đến con người!
Vì Ngài là Đấng chăn dắt chúng ta!
Bạn và tôi chúng ta có thể nhận được sự an ủi lớn, sự dạn dĩ khác thường khi cầu nguyện, và niềm tin vững chắc qua sự bày tỏ này.
Đặc biệt những lúc khó khăn, và áp lực đè nặng mà sự giải cứu mong chờ còn chưa thấy đến... Bạn hãy tin chắc rằng mọi điều dù lớn dù nhỏ mà khiến chúng ta nặng lòng quan tâm thì Đức Chúa Trời cũng quan tâm hết lòng.
Thi thiên 56
8 Chúa đếm các bước đi qua đi lại của tôi: Xin Chúa để nước mắt tôi trong ve của Chúa, Nước mắt tôi há chẳng được ghi vào sổ Chúa sao?
9 Ngày nào tôi kêu cầu, các kẻ thù nghịch tôi sẽ thối lại sau; Tôi biết điều đó, vì Ðức Chúa Trời binh vực tôi.

lostsheep21Điều này sẽ giúp bạn không bao giờ còn cảm thấy cô đơn, mỏi mệt, sờn lòng, vì giữa đám đông hàng triệu triệu con người đang hướng lên Ngài, trong đó có cả những người thành đạt và người đang thất bại, cả người nổi tiếng và vô danh, chắc chắn lời cầu nguyện dốc lòng của bạn sẽ luôn được Đức Chúa Trời để ý và ghi nhớ để mà đến giúp đỡ. Một chút nữa chúng ta sẽ khám phá ra qua lời Chúa rằng thậm chí Chúa sẽ đến với những người đang cần sự trợ giúp của Ngài trước.
Chúa sẽ làm ra sự phân biệt giữa người công bình và kẻ gian ác, giữa người hầu việc Đức Chúa Trời và kẻ không hầu việc Ngài
Ma-la-chi 3
16 Bấy giờ những kẻ kính sợ Ðức Giê-hô-va nói cùng nhau, thì Ðức Giê-hô-va để ý mà nghe; và một sách để ghi nhớ được chép trước mặt Ngài cho những kẻ kính sợ Ðức Giê-hô-va và tưởng đến danh Ngài. 17 Ðức Giê-hô-va vạn quân phán: Những kẻ ấy sẽ thuộc về ta, làm cơ nghiệp riêng của ta trong ngày ta làm; và ta sẽ tiếc chúng nó như một người tiếc con trai mình hầu việc mình. 18 Bấy giờ các ngươi sẽ trở lại và sẽ phân biệt giữa kẻ công bình và kẻ gian ác, giữa kẻ hầu việc Ðức Chúa Trời và kẻ không hầu việc Ngài.

Kỷ niệm về kẻ ác sẽ bị quên đi trong cõi vĩnh hằng, chỉ có kỷ niệm về những người công bình biết kính sợ Chúa được lưu giữ lại, vì chính họ sẽ được ở cùng đó với Đức Chúa Trời!
Chúng ta không bao giờ là một hạt cát bụi không tên tuổi bị gió bão cuộc đời lôi cuốn đưa đẩy. Chúng ta là con của Đức Chúa Trời, và mỗi chúng ta được Ngài nhớ và được gọi bằng một cái tên riêng nữa!
Khải huyền 2:17 Ai có tai, hãy nghe lời Ðức Thánh Linh phán cùng các Hội thánh: Kẻ nào thắng, ta sẽ ban cho ma-na đương giấu kín; và ta sẽ cho nó hòn sỏi thắng, trên đó có viết một tên mới, ngoài kẻ nhận lấy không ai biết đến.
Vậy thì khi nào 1 lớn hơn được 9, và 99 cũng nhỏ hơn 1?
Khi con số 1 đó là một linh hồn yếu đuối đang thất lạc cần được tìm lại
Chúa coi mỗi linh hồn là quí giá, nhiều hơn những con số...
Lu-ca 15
1 Hết thảy các người thâu thuế và người có tội đến gần Ðức Chúa Jêsus đặng nghe Ngài giảng. 2 Các người Pha-ri-si và các thầy thông giáo lằm bằm mà nói rằng: Người nầy tiếp những kẻ tội lỗi, và cùng ăn với họ!
3 Ngài bèn phán cho họ lời thí dụ nầy: 4 Trong các ngươi ai là người có một trăm con chiên, nếu mất một con, mà không để chín mươi chín con nơi đồng vắng, đặng đi tìm con đã mất cho kỳ được sao? 5 Khi đã kiếm được, thì vui mừng vác nó lên vai; 6 đoạn, về đến nhà, kêu bạn hữu và kẻ lân cận, mà rằng: Hãy chung vui với ta, vì ta đã tìm được con chiên bị mất. 7 Ta nói cùng các ngươi, trên trời cũng như vậy, sẽ vui mừng cho một kẻ có tội ăn năn hơn là chín mươi chín kẻ công bình không cần phải ăn năn.
8 Hay là, có người đờn bà nào có mười đồng bạc, mất một đồng, mà không thắp đèn, quét nhà, kiếm kỹ càng cho kỳ được sao? 9 Khi tìm được rồi, gọi bầu bạn và người lân cận mình, mà rằng: Hãy chung vui với ta, vì ta đã tìm được đồng bạc bị mất. 10 Ta nói cùng các ngươi, trước mặt thiên sứ của Ðức Chúa Trời cũng như vậy, sẽ mừng rỡ cho một kẻ có tội ăn năn.

Những người Pha-ri-si đã rất cố gắng để giữ mình nếp sống đạo đức tin kính, họ cũng rất sốt sắng trong các công việc của đền thờ, và thường rất tự hào về bản thân. Nhưng họ có một quan niệm sai lầm chung coi rằng những kẻ nghèo khó, bệnh tật, yếu hèn, tội phạm là những người đáng bỏ đi. Vì họ cho rằng ai giàu có thành công là người được phước, mà ai đã được phước tức là sống tốt được Chúa ủng hộ, còn người nghèo và khó khăn thất bại đều có nguyên nhân là đang phạm tội với Đức Chúa Trời.
Chúa dừng chân nơi bờ giếng để bắt chuyện với người đàn bà Sa-ma-ri, thuộc nhóm dân mà người Do thái khinh ghét cùng cực, còn chính bà ta là người phụ nữ bị khinh thường giữa dân mình, đến nỗi phải đi lấy nước vào giữa trưa vì xấu hổ không dám đi cùng giờ chiều với phụ nữ cả làng. (Giăng 4)
Chúa ban sự tha tội và sự cứu rỗi cho người phụ nữ tà dâm, trong khi các vị Pha-ri-si đạo đức và thành đạt khinh ghét cô ta đến mức (Lu-ca 7). Nhiều nhà nghiên cứu Kinh thánh cho rằng người phụ nữ đó chính là Ma-ri Mạc-đơ-len, người sau này đã trung tín đi theo Chúa và được chứng kiến cả sự sống lại của Ngài.
Chúa chọn và lập Phi-e-rơ làm sứ-đồ trưởng, làm người lãnh đạo Hội thánh ban đầu, bất chấp việc Ngài biết rằng ông có tính cách bồng bột như thế nào, có những lúc chối Chúa, có những lúc rủ rê các môn đồ khác quay về với đời sống cũ (đi đánh cá), có lúc thì không kiên định trong đường lối của Chúa đã tỏ ra cho ông về sự cứu rỗi đối với dân ngoại.
Chúa không trách những người Pha-ri-si về sự sốt sắng của họ cho Đức Chúa Trời, nhưng điều họ còn sai còn thiếu đó là thái độ với những con người bị
jesus alfred_soord_the_lost_sheep_525Quay trở lại với đoạn Kinh thánh chúng ta đọc trên đây, để tìm hiểu xem tại sao có những lúc mà đối với Chúa, 1 nhiều hơn 99. Người Y-sơ-ra-ên hiểu rất rõ những hình ảnh Chúa dùng làm ví dụ ở đây, lấy từ nếp sống và phong tục của dân tộc họ. Việc chăn nuôi đàn chiên để lấy lông và lấy thịt là một phần trong đời sống kinh tế của nước Y-sơ-ra-en thời đó.
Để chăn đàn chiên, người ta phải đưa chúng đi đến những nơi có bãi cỏ, nhiều khi là một thung lũng giữa những sườn núi. Trong khi di chuyển, khi thì đến với bãi đủ cỏ xanh, khi thì đến với nguồn nước tĩnh, có thể xẩy ra chuyện lạc chiên. Khi một con chiên lạc bầy, thường là nó bị sa chân ở  đâu đó, và mắc kẹt sa vào một thì nó không tự đứng dậy để mà quay về với đàn được.
Đàn chiên 100 con là đàn chiên khá đông, ngay lập tức khó mà phát hiện ra được sự thiếu hụt, nhưng (những) người chăn nào mà lại không kiểm khi đến nơi bãi cỏ mới, và anh ta (họ) sẽ làm gì khi thấy thiếu mất một con?
Anh ta sẽ gửi lại đàn chiên cho những người mục đồng khác, để lên đường tìm kiếm con chiên đang bị lạc mất. Và tìm cho kỳ được!!!
Anh ta sẽ đi lại những chỗ đã đi, và có thể sẽ nhẩm tính đến những nơi mà con chiên kia có thể bị lạc. Người chăn chiên nào chả biết tính nết của từng con chiên mình chăn? Có thể anh ta sẽ vừa đi vừa gọi tên nó, và chỉ cần nghe tiếng kêu be be yếu ớt của nó đáp lại, thì dù cho đó có là giữa những bụi gai sườn đá lưng chừng núi, hoặc khe nước sâu chảy xiết, dù nó có đang mắc kẹt trong bất cứ cạm bẫy gì anh ta sẽ tìm đến mà giải thoát cho nó, bế nó lên vai để đưa trở về đàn.
Và anh ta sẽ gọi bạn bè và đồng nghiệp đền cùng vui mừng với việc tìm ra con chiên bị lạc mất.
Đưa được chiên trở về mới là một nửa câu chuyện, còn việc chữa chạy cho nó lành hẳn vết thương, cưu mang nó trong những lúc nó yếu đuối ban đầu, cho đến khi nó được hoàn toàn khỏe mạnh.
Người đang có nan đề, gặp khó khăn, đang bị lạc lối, chính là người mà Chúa muốn tìm kiếm. Chúa rất vui về nhiều người công bình đang vững chắc đức tin bước đi tay trong tay Ngài, nhưng Ngài nôn nóng vì lo cho những người yếu đuối. Để cho không một ai bị hư mất.
Nhiều khi chúng ta quên mất một vài người thất lạc, vì vẫn thấy con số 99 lớn hơn con số 1 nhỏ bé và nhiều chuyện rắc rối, nhưng với Chúa Jê-sus thì hoàn toàn không phải vậy.
Cảm ơn Chúa vì Ngài là Đấng vừa dẫn dắt cả chúng ta như một tập thể, vừa lại rất riêng tư và gần gũi mỗi một con người chúng ta như vậy.
Ai trong chúng ta chẳng có lúc gặp nan đề, ai chẳng có lúc khó khăn, yếu đuối? Ai chẳng có lúc bị áp lực quá sức, ai chẳng có lúc không chịu nổi cám dỗ mà muốn rẽ ngang? Đường ta đi với Chúa có phải vẫn có lúc cảm thấy cô đơn và cay đắng mặc dù cả đám đông xung quanh đang vui vẻ và ồn ào, náo nhiệt, mạnh mẽ?
Chúa sẽ tự mình làm điều đó, hay là Ngài phải cần đến ai trên đất này để làm? Có phải Chúa muốn làm qua chúng ta?
Điều mà chúng ta có thể làm với một con chiên, lẽ nào chúng ta không thể làm được cho một con người, nhất là đó lại chính là một người thân trong gia đình Chúa, một anh chị em cùng đức tin?
Tìm kiếm những gì bị thất lạc! Đấy là điều con người bình thường nào cũng làm, khi thấy đó là cái giá trị đối với mình.
Để làm điều đó, phải biết mở rộng lòng mình ra, và dám gắn bó mình với những con người Chúa đã đưa đến với mình
“... miệng chúng tôi hả ra vì anh em, lòng chúng tôi mở rộng. Chẳng phải chúng tôi lấy lòng hẹp hòi đãi anh em, nhưng ấy là lòng anh em tự làm nên hẹp hòi. Hãy báo đáp chúng tôi như vậy - tôi nói với anh em như với con cái mình - cũng hãy mở rộng lòng anh em!” (2 Cô-rinh-tô 6:11-13)
2 Cô-rinh-tô 11:29 Nào có ai yếu đuối mà tôi chẳng yếu đuối ư? Nào có ai vấp ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?

Câu chuyện người phụ nữ với mười đồng bạc cũng có ý nghĩa tương tự như vậy, nếu chúng ta tìm hiểu thêm về phong tục của phụ nữ Y-sơ-ra-ên. Từ khi còn là con gái chuẩn bị đi lấy chồng, khi đến lễ hứa hôn người chồng tương lai của cô sẽ cùng nhau hứa nguyện, và sẽ tặng cho cô mười đồng bạc trắng. Mười đồng bạc này sẽ được đeo trên đầu mỗi người phụ nữ, khẳng định về giá trị của cô trước mặt người chồng tương lai, là biểu tượng cho mọi người xung quanh thấy rằng cô là người đã được đính hôn, và danh dự trách nhiệm của cô bây giờ là gìn giữ biểu tượng đó.
Bây giờ chúng ta sẽ hiểu đối với người phụ nữ đó việc thất lạc mất một đồng bạc trắng đó có ý nghĩa như thế nào. Không chỉ là giá trị tiền bạc đơn thuần, mà đó là danh dự và trách nhiệm trước người chồng và gia đình tương lai.
Nếu chúng ta thử suy ngẫm theo ngôn ngữ hình bóng, biết đâu Hội thánh ngày hôm nay cũng như cô dâu chuẩn bị đến ngày cưới, chờ đón chủ rể quay trở lại? thiếu vắng một vài người, liệu có thể bù đắp bằng những con người mới, tất nhiên sẽ có người đi và người mới đến, nhưng làm sao để lòng chúng ta không coi những con người chỉ là những con số... mà khi nghĩ đến mỗi linh hồn, chúng ta đều cảm thấy đó chính là trách nhiệm của Hội thánh mình trước Chúa, để đến khi Ngài trở lại, Hội thánh sẽ được lời Ngài khen.
Sợi dây nào giữ những đồng bạc đó cùng nằm trong một chuỗi? Đó là sợi dây của tình yêu thương.
“(anh chị em) phải khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng yêu thương mà chiều nhau, dùng dây hoà bình mà giữ gìn sự hiệp một của Đức Thánh Linh” (Ê-phê-sô 4:2,3)
Vậy chúng ta phải hết sức cố gắng gìn giữ những anh chị em Chúa đã ban cho mình bằng sợi dây tình yêu thương, thể hiện qua sự quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau (bằng sự cầu thay, bằng lời động viên khuyên nhủ, bằng những cử chỉ giúp đỡ...).
Và khi đó mỗi người đến với Chúa được găn bó với Hội thánh sẽ càng nhanh chóng mạnh mẽ trưởng thành!

 

(Ms Quoc Hung)



© 1999-2017 Tinlanh.Ru