Anh chị em thân mến,
Một người sau khi tin Chúa, muốn đời sống mình thay đổi, thì phải làm gì?
Trường hợp khác, một người đã tin Chúa lâu nay, nhưng thời gian qua đã để cho đức tin mình bị nguội lạnh, chìm đắm, thành nghi lễ thủ tục, thì cần phải làm gì để được đổi mới lại?
Hoặc, người đang theo Chúa và tập hầu việc Chúa, nhưng đường lối còn nhiều gai góc và mệt mỏi nặng gánh, thì phải làm gì để sửa lại đường lối mình, cho chính mình được bình an vui thỏa, và khi đó thì sự hầu việc Chúa của mình mới đem lại sự bình an vui thỏa cho mọi người?
Phải đến cùng Chúa và học theo Chúa – chắc chắn là những anh chị em đã biết Lời Chúa sẽ trả lời như vậy rồi. Điều đó là đúng, vì chúng ta nhớ lời mời gọi của Chúa Jê-sus:
Ma-thi-ơ 11
28 Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. 29 Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. 30 Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng.
Như vậy, muốn có được thay đổi trong đời sống, ta phải tập đổi mới chính bản thân mình. Mà anh chị em sẽ thay đổi khi biết lắng nghe và làm theo Lời Chúa.
Nhưng, muốn làm được sự thay đổi cho chính bản thân mình, muốn bắt đầu hoặc tiếp tục xây dựng cuộc sống mình theo Lời Chúa, phải có một điều kiện bắt buộc.
Đó là sự Vâng Lời.
Muốn làm theo Lời thì phải có sự vâng lời. Điều này hiển nhiên. Cũng chính vì sự không vâng lời mà A-đam với Ê-va đã sa ngã, đến mức mất hết cả địa vị cao trọng của mình, quyền cai quản thế giới và cả chính mạng sống mình vào tay ma quỉ. Ma quỉ là kẻ nổi loạn đầu tiên, và từ đó trở đi ai không vâng lời Chúa, vâng theo tà linh của sự nổi loạn thì người đó thuộc quyền ảnh hưởng của ma quỉ.
Một khi anh chị em bắt đầu bước đi theo Chúa, đây là bài học lớn đầu tiên ai cũng phải học để mà vượt qua, và mỗi lần chúng ta đứng trước cám dỗ, thử thách, hoặc những quyết định quan trọng, thì chính sự vâng lời của chúng ta sẽ xác định việc chúng ta được phước tiếp tục thêm nữa hay không. Vì tôi biết anh chị em ai cũng mong được phước nên mới viết bài chia sẻ này.
Có một câu chuyện trong Kinh thánh bày tỏ cho chúng ta thấy rất rõ nét thế nào là sự vâng lời theo kiểu Đức Chúa Trời muốn, và thế nào là theo kiểu con người nghĩ.
1 Sa-mu-ên 13
8 Sau-lơ đợi bảy ngày, là kỳ của Sa-mu-ên đã định; song vì Sa-mu-ên không đến Ghinh-ganh, dân sự bèn tan đi. 9 Bấy giờ, Sau-lơ nói: Hãy đem đến cho ta của lễ thiêu và của lễ thù ân; rồi người dâng của lễ thiêu. 10 Khi người dâng xong, kìa Sa-mu-ên bèn đến. Sau-lơ đi ra đón đặng chào người.
11 Nhưng Sa-mu-ên bèn hỏi: Ngươi đã làm chi? Sau-lơ đáp rằng: Khi tôi thấy dân sự tan đi, ông không đến theo ngày đã định, và dân Phi-li-tin đã hiệp lại tại Mích-ma, 12 thì tôi nói rằng: Dân Phi-li-tin chắc sẽ hãm đánh tôi tại Ghinh-ganh, và tôi chưa cầu khẩn Ðức Giê-hô-va. Vì vậy, tôi miễn cưỡng dâng của lễ thiêu.
13 Sa-mu-ên nói cùng Sau-lơ rằng: Ngươi thật có làm ngu dại, không vâng theo mạng lịnh của Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đã truyền cho. Ví bằng có vâng theo, thì Ðức Giê-hô-va ắt đã lập nước ngươi vững đời đời nơi Y-sơ-ra-ên; 14 nhưng bây giờ, nước ngươi sẽ không bền lâu. Ðức Giê-hô-va đã chọn lấy cho mình một người theo lòng Ngài, đặt người ấy làm trưởng của dân sự Ngài, bởi vì ngươi không giữ theo mạng lịnh của Ðức Giê-hô-va.
Đây là một bài học lớn cho dân sự của vương quốc mới tìm được sự tự chủ Y-sơ-ra-ên, hay nói đúng hơn là bài học lớn Chúa dạy cho họ qua những điều Ngài dạy người lãnh đạo đầu tiên của vương quốc đó. Vì càng ở vị trí cao, có ảnh hưởng nhiều đến con dân Chúa, thì Ngài càng đòi hỏi ở người lãnh đạo phẩm chất này một cách nghiêm khắc hơn.
Họ đòi có vua, và họ đã được vua. Nhưng Đức Chúa Trời có phân chia rõ ràng quyền lực trong sự xức dầu của Ngài – Vua được xức dầu để cai trị dân sự (các công việc đời). Còn thầy tế lễ và tiên tri được xức dầu để dâng của lễ cho Đức Chúa Trời và phán truyền lại Lời Ngài cho dân sự (các công việc thuộc linh).
Sa-mu-ên hẹn họ đợi bảy ngày, trước khi ông đến để dâng của lễ cầu phước cho dân sự và quân đội trong trận chiến sắp tới. Đám dân quân theo Sau-lơ dù đã biết vậy, nhưng đợi mấy ngày không thấy Sa-mu-ên và đã tản đi, đủ biết họ là những người thiếu đức tin và sự kiên nhẫn thế nào. Sau-lơ sợ mất lòng dân, bèn tự mình lấy của lễ thiêu đã chuẩn bị sẵn đợi tiên tri đến, và tự giành cho mình quyền làm công việc mà Đức Chúa Trời đã xức dầu (trao quyền và ban ơn để làm) cho người khác. Sự bất tuân của ông ta thể hiện ra ở điểm coi thường Lời Chúa qua tiên tri của Đức Chúa Trời đã phán.
Sa-mu-ên không đến muộn, mà đến đúng ngày thứ bảy như ông đã hẹn. Nhưng bảy ngày chờ đợi này là bài kiểm tra mà Đức Chúa Trời đã lập ra cho Sau-lơ, và ông đã không trả bài được.
Ông và đám dân sự đã tản đi thực ra không nhìn thấy Đức Giê-hô-va mới là thống soái của đạo quân. Họ không thấy và không phục trật tự mà Đức Chúa Trời đã lập để làm theo mà được phước.
Sự không vâng lời là khi đã biết Lời Chúa, đã biết trật tự của Ngài, mà coi thường và vẫn làm theo ý mình lấy làm phải. Có thể ai đó sẽ tìm cách bào chữa cho Sau-lơ là ông ta thực ra làm vậy vì muốn được lòng dân sự, giữ được đạo quân đông đủ mà giành chiến thắng trong trận chiến sắp đến.
Họ không hiểu rằng với Đức Chúa Trời chỉ cần một đạo quân nhỏ gồm những người biết tin cậy và vâng phục (như trong trường hợp của Ghê-đê-ôn xảy ra trước đó không lâu, chỉ với 300 người mà đánh bại tan tành cả đạo quân Ma-đi-an hàng vạn người) – thì chiến thắng vang dội vẫn sẽ giành được, và càng làm vinh hiển cho Đức Chúa Trời. Nhưng nếu người vua chỉ biết nghĩ về vinh quang của mình, chỉ lo cho uy tín của mình trước mặt dân thường, mà không lo cho vinh quang và uy tín của Đức Chúa Trời, thì người đó không đạt yêu cầu của Chúa.
Sau bài học đầu tiên, Sau-lơ không hề muốn ăn năn. Tính nổi loạn bất tuân của ông ta được thể hiện qua nhiều lần tiếp theo nữa. Trường hợp thứ hai xảy ra sau đó, chúng ta đọc thấy trong 1 Sa-mu-ên đoạn 15, càng lộ rõ thái độ Sau-lơ coi thường mạng lệnh của Chúa ban cho ông như thế nào.
Câu chuyện kể rằng qua tiên tri Sa-mu-ên, lần này Chúa ra lệnh cho Sau-lơ đi trừ diệt dân A-ma-léc. Dân này là kẻ thù truyền kiếp nguy hiểm và độc ác nhất đối với người Y-sơ-ra-ên.
Ngay từ khi dân sự Chúa mới ra khỏi Ê-díp-tô bằng phép lạ rẽ Biển đỏ khiến đạo quân của Pha-ra-ôn đuổi theo bị chết vùi trong nước, để bắt đầu chuyến đi trong đồng vắng. Các dân tộc xung quanh thậm chí bốn mươi năm sau nghe đến tiếng của dân Đức Chúa Trời vẫn còn kinh sợ không dám đối đầu. Thế nhưng lũ dân A-ma-léc này chẳng hề biết kính sợ, vẫn luôn tìm cách theo đuôi mà đánh lén đạo quân người Y-sơ-ra-ên.
Khi đó Chúa đã phán rằng Ngài sẽ bôi sạch kỷ niệm về dân A-ma-léc trong thiên hạ (Xuất Ê-díp-tô 17:14), sau đó suốt thời gian dài dân này vẫn đánh phá Y-sơ-ra-ên thường xuyên, và đến lúc này là lúc Chúa sai Sau-lơ đi thi hành điều đã được tiên báo đó.
Trong lệnh của Chúa, ngoài việc hủy diệt kẻ thù, Ngài còn đòi hỏi diệt hết mọi vật gì thuộc về dân đó, kể cả của cải và các đàn súc vật. Nhưng Sau-lơ đã thực hiện nó một cách nửa vời. Ông ta một lần nữa lại chiều theo sự tham lam thiển cận của dân sự mà muốn tìm cách giữ lại cho mình những của cải và những con súc vật tốt đẹp nhất, và còn tự ý dung thứ không chịu giết A-ga là vua A-ma-léc. Dù ông ta có nghĩ gì trong lòng chăng nữa, chắc chắn đó là ý tưởng con người không chịu đầu phục ý tưởng chỉ đạo của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời bèn bày tỏ cho Sa-mu-ên việc Sau-lơ đã xây bỏ Ngài, không vâng theo mạng lệnh Ngài, Chúa tiếc rằng đã lập Sau-lơ làm vua. Dù Sa-mu-ên có buồn rầu cầu nguyện với Đức Chúa Trời trọn cả đêm, cũng không khiến Ngài thay đổi ý kiến về Sau-lơ được nữa.
Khi Sa-mu-ên ra đón gặp Sau-lơ, chỉ ra đám súc vật tốt đẹp mà vua và dân của ông đã không chịu diệt theo mạng lệnh của Chúa, ông đã được nghe từ Sau-lơ một lời biện hộ dối trá. Sau-lơ quả quyết rằng những súc vật đó là họ đem về để dâng của tế lễ cho Đức Chúa Trời. Phải chẳng Sau-lơ ngu dại đến mức nghĩ rằng có thể dùng của tế lễ mà mua chuộc được Đức Chúa Trời hay sao? Thật đáng buồn thay, vẫn có rất nhiều người nghĩ như vậy ngày nay, cho rằng những việc làm và đóng góp cho công việc Hội thánh có thể đủ để lấy lòng Đức Chúa Trời bất chấp sự không vâng phục của họ.
Sa-mu-ên đã đáp lại Sau-lơ bằng những lời mà Đức Chúa Trời đã tỏ ra cho ông, những lời kinh điển này từ đó đến nay được nhắc lại thường xuyên trong các Hội thánh, trong các trường Kinh thánh, và những lớp huấn luyện người hầu việc Đức Chúa Trời:
1 Sa-mu-ên 15
22 Sa-mu-ên nói: Ðức Giê-hô-va há đẹp lòng của lễ thiêu và của lễ thù ân bằng sự vâng theo lời phán của Ngài ư? Vả, sự vâng lời tốt hơn của tế lễ; sự nghe theo tốt hơn mỡ chiên đực; 23 sự bội nghịch cũng đáng tội bằng sự tà thuật; sự cố chấp giống như tội trọng cúng lạy hình tượng. Bởi ngươi đã từ bỏ lời của Ðức Giê-hô-va, nên Ngài cũng từ bỏ ngươi không cho ngươi làm vua.
Vâng lời tốt hơn của tế lễ.
Nghe và làm theo Lời Chúa tốt hơn các việc “đóng góp công đức”.
Bội nghịch, cố chấp không vâng lời cũng là tội giống như tà thuật và thờ thần tượng (là những tội trọng đáng chết).
Vâng lời một nửa cũng là không vâng lời.
Đấy là những điều mà mỗi một cơ-đốc nhân cần nhập tâm. Để chính mình khỏi bị mất phước.
Đức Chúa Trời đã phải bỏ Sau-lơ vì sự không vâng lời. Vì sự không vâng lời sẽ mở cửa cho ma quỉ thao túng con người đó, mà Đức Chúa Trời không thể để cho ma quỉ thao túng người vua mà qua đó phá hoại dân sự của Ngài.
Câu trả lời của Sau-lơ với lời tuyên bố của Sa-mu-ên càng khiến chúng ta rõ hơn về thái độ thật của ông vua này.
1 Sa-mu-ên 15
26 Sa-mu-ên nói cùng Sau-lơ rằng: Ta không trở lại cùng ngươi đâu; vì ngươi đã từ bỏ lời của Ðức Giê-hô-va, nên Ðức Giê-hô-va từ bỏ ngươi, để ngươi chẳng còn làm vua của Y-sơ-ra-ên nữa.
30 Sau-lơ đáp rằng: Tôi có tội; song xin hãy tôn trọng tôi trước mặt các trưởng lão của dân sự tôi, và trước mặt Y-sơ-ra-ên; xin ông trở lại cùng tôi, thì tôi sẽ thờ lạy Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ông.
Đối với ông ta, Đức Chúa Trời chỉ là Đức Chúa Trời của Sa-mu-ên mà ông ta nhờ đó để có được quyền lực và ảnh hưởng trên dân sự. Ông ta cũng không muốn ăn năn, mà chỉ muốn giữ thể diện để tiếp tục được cầm quyền.
Sau đó, Đức Chúa Trời đã sai Sa-mu-ên xức dầu cho người khác làm vua, đó là Đa-vít. Còn Sau-lơ nhiều năm sau đó càng lộ rõ sự nổi loạn của mình, khi dám giết cả các thầy tế lễ của Đức Chúa Trời, càng tỏ rõ ra ông ta trở thành công cụ độc ác của ma quỉ.
Vì sao Đức Chúa Trời lại chọn cậu bé chăn cừu, con út trong một gia đình nông dân bình thường đông con, để lập lên làm vua dẫn dắt cả dân sự Ngài – lý do đó có thể tìm thấy được câu trả lời trong Kinh thánh:
Công vụ 13
22 đoạn, Ngài bỏ vua đó, lại lập Ða-vít làm vua, mà làm chứng về người rằng: Ta đã tìm thấy Ða-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng ta, người sẽ tuân theo mọi ý chỉ ta.
Đa-vít được Chúa tìm thấy vì cớ tấm lòng sẵn sàng tuân theo mọi ý chỉ của Ngài! Ngày hôm nay chúng ta cũng nên ghi nhớ rằng muốn được ơn và được sự thăng tiến của Đức Chúa Trời, nhất thiết phải chứng tỏ cho Chúa thấy thái độ vâng phục. Và Chúa thấy những điều người ta không thấy.
Thậm chí cả Sa-mu-ên còn có lúc lầm, khi thấy vẻ ngoài ấn tượng của Ê-li-áp, người anh ruột của Đa-vít. Ông đã tưởng rằng con người bề ngoài mạnh mẽ xốc nổi này sẽ xứng đáng để làm vua...
“Nhưng Ðức Giê-hô-va phán cùng Sa-mu-ên rằng; Chớ xem bộ dạng và hình vóc cao lớn của nó, vì ta đã bỏ nó. Ðức Giê-hô-va chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Ðức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng”. (1 Sa-mu-ên 16:7)
Tấm lòng vâng phục sẽ thể hiện sự tôn trọng ý chỉ của Đức Chúa Trời, không chỉ trong những trường hợp có mạng lệnh cụ thể từ Chúa như Sau-lơ đã từng được nhận, mà trước tiên là trong thái độ tìm kiếm ý Chúa hàng ngày, và vâng phục những trật tự mà Đức Chúa Trời đã lập. Một trong những trật tự đó là người vua đã được Chúa lập trước ông là Sau-lơ.
Từ khi được Đức Chúa Trời sai Sa-mu-ên đến xức dầu thay cho Sau-lơ, Đa-vít đã nhiều lần được phục vụ dưới trướng của ông vua này. Nhưng mọi điều Đa-vít làm đều bày tỏ thái độ tôn trọng, vâng phục quyền phép Đức Chúa Trời đã đặt trên con người này. Khi còn phục vụ, Giô-na-than người con trai thân cận nhất với Sau-lơ, đã nhìn nhận điều này trong Đa-vít và đã hết lòng giúp đỡ ủng hộ ông. Thậm chí đến cả Giô-na-than cũng phải nhìn nhận Đa-vít xứng đáng hơn cha mình.
Sau này, khi Sau-lơ bắt đầu ganh ghét và tìm giết Đa-vít, ông phải trốn chạy trong nhiều năm, và trong những lần Sau-lơ đã đi tìm giết ông, Đa-vít đã hai lần có cơ hội để giết Sau-lơ. Chúng ta đọc thấy những trường hợp đó trong 1 Sa-mu-ên 24 và 26.
Nhưng ông đã không ra tay hại Sau-lơ, vì ông tôn trọng người được Chúa xức dầu. Cách nghĩ của ông thật cao hơn hẳn với cách nghĩ tầm thường của người đời, thể hiện qua những lời tướng lĩnh của Đa-vít đã khuyên ông - nếu Chúa đã lập Đa-vít làm vua, thì đây nhất định là cơ hội Chúa phó mạng sống của kẻ thù vào tay Đa-vít.
Nhưng Đa-vít đã khẳng định sự tuân phục Chúa về cả thời điểm và cách làm của Ngài. Những người được Chúa đã đặt lên có thể làm sai, nhưng Đức Chúa Trời đã lập họ lên thì cũng phải để chính Đức Chúa Trời sẽ cất họ đi.
Khi phát lộ ra việc Đa-vít đã hai lần tha mạng cho mình, Sau-lơ đã phải thừa nhận với Đa-vít rằng ông đã phạm tội và Đa-vít mới là đúng hơn ông.
Câu chuyện này nghe qua thì tưởng như chỉ liên quan đến những người lãnh đạo. Nhưng vấn đề không phải vậy, đó là qua những người lãnh đạo mà Chúa làm nổi bật lên đòi hỏi của Ngài với con cái Ngài. Ai vâng lời người đó mới được phước. Bài học này là quan trọng vì nó giúp cho chúng ta thắng được (chế ngự được) tính nổi loạn thừa hưởng từ tổ phụ loài người.
Và để cứu được những con người sanh ra từ dòng dõi nổi loạn, Đức Chúa Trời đã sai Con một của Ngài xuống, vâng phục cho đến chết, để dâng mình thành của lễ vâng lời trọn vẹn, chuộc được mọi tội lỗi loài người. (Phi-líp 2:5-11)
Phi-líp 2:8 Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.
Chúng ta phải học tấm gương vâng phục của Chúa Jê-sus nơi vườn Ghết-sê-ma-nê. Khi tạo lập thế giới Chúa chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi, nhưng Ngài đã phải cầu nguyện đến đổ mồ hôi thậm chí thành giọt máu, để dâng mình đầu phục ý Cha.
Lu-ca 22
41 Ngài bèn đi khỏi các môn đồ, cách chừng liệng một cục đá, quì xuống mà cầu nguyện 42 rằng: Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi! 43 Có một thiên sứ từ trên trời hiện xuống cùng Ngài, mà thêm sức cho Ngài. 44 Trong cơn rất đau thương, Ngài cầu nguyện càng thiết, mồ hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất.
Kinh thánh còn chỉ cho chúng ta thấy, mặc dù Ngài là Con, cũng đã vâng lời, để sau đó được ban sự sống cho kẻ vâng lời.
Hê-bơ-rơ 5
7 Khi Ðấng Christ còn trong xác thịt, thì đã kêu lớn tiếng khóc lóc mà dâng những lời cầu nguyện nài xin cho Ðấng có quyền cứu mình khỏi chết, và vì lòng nhân đức Ngài, nên được nhậm lời. 8 Dầu Ngài là Con, cũng đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu, 9 và sau khi đã được làm nên trọn vẹn rồi, thì trở nên cội rễ của sự cứu rỗi đời đời cho kẻ vâng lời Ngài.
Hiện nay trong Hội thánh, những người được cứu rỗi là những con người vâng phục Chúa Jê-sus. Vì đức tin tức là vâng phục.
Rô-ma 1:5 nhờ Ngài chúng ta đã nhận lãnh ân điển và chức sứ đồ, để đem mọi dân ngoại đến sự vâng phục của đức tin, vì danh Ngài
Từ nay, sau khi nhận thức được bài học này, mỗi khi tà linh cám dỗ chúng ta nổi loạn cưỡng lại Lời Chúa, chúng ta biết mình phải làm gì. Đó là cầu nguyện để có được sức mạnh tinh thần mà vâng phục điều răn của Ngài.
Vì những điều răn đó là giới mạng, cả cho những bậc cầm quyền, và cả cho những người dân thường. Ai vâng theo người đó được phước.
Cả trong quan hệ công việc, cũng có Lời Chúa để răn dạy và giới hạn con người khỏi điều ác, để thắng sự chia rẽ, sự bóc lột, thao túng, áp đặt, hoặc sự nổi loạn.
Trong gia đình, chỉ khi vâng theo những ý tưởng của Chúa mới giúp cho hai người trong gia đình trở thành một thịt, là khi mỗi người đứng đúng vị trí của mình - người đàn ông là đầu và người đàn bà là người giúp đỡ. Như thế sẽ trốc tận rễ sự xung đột trong gia đình.
Hãy sống với lòng vâng phục, để được đẹp lòng Chúa mà nhận phước của Ngài, vì đó chính là của lễ quí giá nhất chúng ta có thể dâng lên cho Cứu Chúa của mình, không thể có gi thay thế được điều đó!
Ms Quốc Hùng