Người ta vẫn thường nói là “niềm tin thắp sáng”, vì ai sống có niềm tin, điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Cũng đúng thôi, vì từ thái độ sống “mưu sinh” – tức là lúc nào trong đầu cũng phải căng thẳng mưu mẹo tính toan, con người bây giờ chuyển sang thái độ sống biết nương cậy tương lai mình nhiều hơn vào Chúa và sự dẫn dắt của Ngài. Và khi đó như cây trồng đúng nguồn nước, đời sống con người đó sẽ nở hoa và sanh bông trái, thậm chí cả nét mặt cũng tươi tỉnh và đổi khác.
Một khi anh chị em tin nhận Chúa để trở nên con cái của Ngài, hãy nhớ rằng đức tin không phải chỉ là biết có Chúa Jê-sus và biết là ngày nào đó mình sẽ cần đến Ngài, mà cuộc sống đầy phước hạnh tươi mới là sống với niềm tin và lòng trông cậy Chúa trong mỗi ngày. Đó là điều tôi muốn chia sẻ và nhắc nhở anh chị em hôm nay, vì vẫn thấy khá nhiều người tin Chúa mà chưa nắm bắt được bí quyết sống này.
Đầu tiên, hãy cùng đọc một vài câu Kinh thánh trong sách Châm ngôn, là sách dạy chúng ta sự khôn ngoan từ thiên thượng.
Châm ngôn 3
5 Hãy hết lòng tin cậy Ðức Giê-hô-va, Chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con;
6 Phàm trong các việc làm của con, khá nhận biết Ngài, Thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con.
Như vậy, khôn ngoan là sống biết trông cậy Chúa ngày càng nhiều hơn, và ngày càng ít ỷ lại vào trí khôn hạn chế của mình (nhất là nhiều khi đầu óc chúng ta còn biết ít lời Chúa và chỉ biết suy nghĩ theo sự khôn vặt của đời này).
Và khôn ngoan là biết tìm kiếm đường lối Chúa trong các việc làm hàng ngày của mình, để nhờ sự chỉ dẫn Ngài mà chúng ta được phước và thành công hơn cả những điều mình có thể suy tính trước được.
Nhưng các bạn có biết, điều gì lớn nhất vẫn cản trở con cái Chúa nhận phước hạnh để thực sự đổi đời, thực sự vươn lên được những đỉnh cao mới không? Kẻ thù vô hình lớn nhất và thường xuyên phá hoại chúng ta nhất, tên nó là gì các bạn biết không? Chính là sự tự phụ của con người (khôn ngoan theo mắt mình) đấy.
Lúc nào sự tự phụ nổi lên, con người bao giờ cũng cho mình là đúng, là khôn ngoan, không cần đến sự chỉ dẫn của ai cả. Nếu vậy thì làm sao mà tìm được đường đi mới, làm sao có được những khám phá mới, phát minh mới. Cuộc sống sẽ mãi mãi là cái vòng luẩn quẩn cả nghìn năm vẫn là như vậy. Chính vì sự khôn ngoan mà những đất nước lịch sử hàng trăm năm thôi đã có thể vượt rất xa những đất nước có lịch sử hàng nghìn năm.
Châm ngôn 12:15 Ðường lối của kẻ ngu muội vốn ngay thẳng theo mắt nó; Còn người khôn ngoan nghe lời khuyên dạy.
Người tự phụ thì bảo thủ, và cứng đầu. Như thế học hỏi từ người khác mà tiến bộ là chuyện đã khó, đừng nói đến việc tìm kiếm được sự chỉ dẫn vô hình từ Đức Chúa Trời. Người đó không bao giờ chịu học hỏi để thay đổi, và trong mắt Chúa như thế mãi là ngu dại.
Châm ngôn 27:22 Dầu con dùng chầy giã mà giã kẻ ngu dại trong cối chung lộn với gạo, Thì sự điên dại nó cũng không lìa khỏi nó.
Nếu bạn đọc những câu Kinh thánh trên đây, mà thấy hơi thấy động chạm tự ái một chút cũng không sao, vì người bảo thủ họ có đọc mà cũng chẳng coi những câu Kinh thánh lời Chúa dạy mà chúng ta trích ra để đọc ở đây với nhau là có liên quan gì với họ đâu. Giã trong cối cũng không hết được cơ mà.
Nhưng nếu bạn còn cảm thấy động chạm, thì bạn vẫn tìm sự thay đổi, khi đó bạn cần thấy được tấm lòng của Cha khi Ngài cho những lời dạy trên vào Kinh thánh, khiến con cái Ngài có thể khôn ngoan hơn, biết ngẩng lên mà trông cậy Ngài nhiều hơn.
Từ xưa Đức Chúa Trời làm ra con người để được Ngài ban phước, nhưng khi con người nổi loạn thì tội lỗi đi vào thế gian, chia cắt họ khỏi Cha khỏi Chúa mình, và cả thế gian này đã bị phó dưới quyền sự rủa sả. Nguồn nước đem phước hạnh tươi mới chỉ xuất phát từ trời, và ai biết trông lên Chúa Trời nhiều thì người đó sẽ nhận được nó nhiều hơn. Còn ai chỉ biết trông dựa vào đất này sẽ nhanh chóng bị khô hạn.
Đấy là ý được nói rõ trong đoạn Kinh thánh dưới đây:
Giê-rê-mi 17
5 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Ðáng rủa thay là kẻ nhờ cậy loài người, lấy loài xác thịt làm cánh tay, lòng lìa khỏi Ðức Giê-hô-va. 6 Nó sẽ như thạch thảo trong sa mạc, không thấy phước đến, nhưng ở trong nơi đồng vắng khô khan, trên đất mặn không dân ở.
7 Ðáng chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Ðức Giê-hô-va, và lấy Ðức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình. 8 Nó cũng như cây trồng nơi bờ suối, đâm rễ theo dòng nước chảy; ngộ khi trời nắng, chẳng hề sợ hãi, mà lá cứ xanh tươi. Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì, mà cứ ra trái không dứt.
Lại một lần nữa, chúng ta thấy đời sống của con người trong Kinh thánh được Chúa lấy hình ảnh của một cây trồng để minh họa.
Kết quả của những người không trông cậy Đức Chúa Trời mà chỉ trông cậy sự khôn ngoan của mình
- Như cái cây khô héo trong sa mạc, vì con người không phải là cội nguồn, mà chỉ có Đức Chúa Trời là nguồn phước
- Đi đâu ở đâu làm gì cũng chỉ gặt sự rủa sả - vì đất này đã bị rủa sả, thiếu phước. Cách nghĩ cách sống của đời này cũng vậy, nếu con người không kết nối được với phước hạnh của Đức Chúa Trời
- Thành công thì kiêu ngạo, thất bại thì tự ti. Thông thường họ không tin và không tiếp nhận ý muốn tốt lành của Chúa dành cho họ (sự tha thứ, sự nhận làm con, sự giúp đỡ và dẫn dắt của Chúa hàng ngày)
- Không có kết quả bền lâu, vì không có nền tảng vững chắc và cũng vì cách họ đạt đến thành công đó có nhiều dối trá xấu xa, nên Đức Chúa Trời không thể gìn giữ cho họ được
Trong đoạn Kinh thánh này, Chúa muốn chúng ta hiểu rộng hơn nữa, thế nào là sự nhờ cậy loài người và lòng lìa khỏi Đức Chúa Trời. Không chỉ bởi sự tự phụ, ỷ vào khôn ngoan của riêng mình, rất nhiều khi chúng ta bị khô hạn bởi chính sự trông cậy vào người khác.
Tất nhiên trong công việc và cuộc sống phải có sự tin cậy lẫn nhau, dựa vào nhau để cùng làm việc, nhưng thái độ “nhờ cậy loài người, lấy loài xác thịt làm cánh tay”, đến nỗi “lòng lìa khỏi Đức Giê-hô-va” là một cái bẫy tai hại. Có nhiều khi, chúng ta trông người này người kia sẽ giúp mình, chúng ta ỷ lại vào thế lực, vào quen biết, vào kinh nghiệm của họ, và coi đó như là cội nguồn sức mạnh mình về lâu về dài, thì đấy chính là lúc cái cây của đời sống chúng ta đâm rễ nhầm chỗ.
Nếu chỉ biết trông mong những chú bác, những anh chị này kia giúp mình, bạn sẽ thất vọng. Thậm chí có những người tìm bạn làm ăn trong vòng những người con cái Chúa, rồi trông cậy vào họ, đến lúc thất bại, gặp khó khăn xảy ra xích mích, thì lại quay ra trách cả Chúa và con cái Chúa. Không nên như vậy, vì cốt lõi của sai lầm là ta đặt trông cậy vào con người. Mà con người thì yếu đuối và không chắc chắn, họ không thể là nguồn trông cậy đảm bảo cho ta được.
Nhưng bạn có thể trông mong Đức Chúa Trời, và lời cầu nguyện của bạn sẽ động chạm lòng người này người khác để họ sẽ giúp bạn và hợp tác với bạn, có khi thì qua chú bác, anh chị họ hàng, có khi thì qua những người quen người thân, có khi thì qua các anh chị em trong Hội thánh mà Chúa dẫn dắt bạn. Khi ta trông mong Chúa, ta sẽ biết thông cảm với sự yếu đuối và hoàn cảnh hay thay đổi của con người, và dù hoàn cảnh thế nào thì đời sống chúng ta cũng vẫn tiếp tục được bám vào Chúa vững chắc.
Cũng phải nói là bạn sẽ gặp nhiều người, họ cũng cố gắng hầu việc Chúa, nhưng vì quá quen dựa vào sức người, vào sự khéo léo kiểu đắc nhân tâm, vào tổ chức, vào tài chính, nên họ không để chỗ cho Đức Thánh Linh hành động nữa. Những người đó có thể nhận ra bởi thái độ lẫn lộn vừa cao ngạo vừa tự ti, đầy sự xét đoán, đạo đức giả, thiếu đức tin và tình yêu thương chân thật, vì họ không quen cùng hợp tác với Đức Chúa Trời.
Còn những người thực sự biết trông cậy nơi Đức Giê-hô-va thì
- Xanh tươi vì đâm rễ nơi nguồn nước (mà nguồn phước là chính Đức Chúa Trời). Và phước sự sống Chúa khiến họ được tươi từ trong lòng tươi ra nét mặt và việc nào con người đó động tay làm đều có kết quả.
- Họ không sợ hãi trước mọi khó khăn thử thách, vì đã học được biết cách trông cậy Chúa, là vầng đá của mọi thời đại. Họ vững chắc và không hay thay đổi, họ không hứa nhiều nhưng giữ lời.
- Và vì họ biết mình gắn bó với Chúa và được sự dẫn dắt Ngài – nên khi thành công là họ tôn vinh Chúa, trong khó khăn thì họ bền bỉ đâm rễ chờ thời kỳ kết quả.
- Đời sống họ được bình an và thạnh vượng. Và thạnh vượng không nhất thiết phải là có nhiều tiền hơn nhiều người khác, vì nhiều khi với một đồng tiền có phước ta có thể làm được gấp nhiều lần những đồng tiền thông thường, chưa nói đến việc không phải chi những khoản lãng phí vô ích.
- Hầu việc Chúa bằng quyền năng và tình yêu thương của Chúa, cho nên khi nhìn xem bông trái của chức vụ họ, ta thấy đời sống những con người được thay đổi kỳ diệu, được đẫm chất vị của tình yêu thương.
Bạn có muốn đời sống mình được đâm rễ và kết quả trong Chúa giống như vậy không? Vậy thì hãy học tập đặt lòng trông cậy vào Chúa thêm nhiều hơn, và dần bớt trông cậy vào con người đi, đặc biệt là người mà bạn nhìn thấy trong gương hàng ngày. Và rồi bạn sẽ lạ lùng mà nhận thấy khi tập làm được như vậy, nét mặt người trong gương kia lại càng ngày càng tươi tốt hơn.
Vì sự trông cậy Chúa không để ai bị hổ thẹn bao giờ.
Ms Quốc Hùng - Hội thánh Tin lành Mát-xcơ-va