Ai sẽ đi về đâu?

Article Index

Có nhiều trường hợp khác nhau xảy ra, khi có những con người đã hồn lìa khỏi xác, rồi lại được sống lại, họ đều làm chứng chắc chắn rằng quả thật có thế giới bên kia, quả thật là chết không phải là hết. Liệu điều mà họ kể đó có giúp được cho những người còn sống trên đất này làm quyết định đúng đắn cho mình hay không?

Chúng ta hãy cùng xem trong Kinh thánh Chúa Jê-sus có nói gì về chuyện này:

Lu-ca đoạn 16

19. Có một người giàu mặc áo tía và áo bằng vải gai mịn, hằng ngày ăn ở rất là sung sướng.
20. Lại có một người nghèo, trên là La-xa-rơ, nằm ngoài cửa người giàu đó, mình đầy những ghẻ.
21. Người ước ao được ăn những đồ ở trên bàn người giàu rớt xuống; cũng có chó đến liếm ghẻ người.
22. Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham; người giàu cũng chết, người ta đem chôn.
23. Người giàu ở nơi âm phủ đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người;
24. bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng lám cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi.
25. Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lúc ngươi còn sống đã được hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình.
26. Vả lại, có một vực sâu ở giữa chúng ta với ngươi, đến nỗi ai muốn từ đây qua đó không được, mà muốn từ đó qua đây cũng không được.
27. Người giàu nói rằng: Tổ tôi ơi! vậy thì xin sai La-xa-rơ đến nhà cha tôi,
28. vì tôi có năm anh em, đặng người làm chứng cho họ về những điều nầy, kẻo họ cũng xuống nơi đau đớn nầy chăng.
29. Áp-ra-ham trả lời rằng: Chúng nó đã có Môi-se và các đấng tiên tri; chúng nó phải nghe lời các đấng ấy!
30. Người giàu nói rằng: Thưa Áp-ra-ham tổ tôi, không phải vậy đâu; nhưng nếu có kẻ chết sống lại đến cùng họ, thì họ sẽ ăn năn.
31. Song Áp-ra-ham rằng: Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy.

Đoạn Thánh Kinh trên đây chép lại lời kể của Chúa Jê-sus về thế giới mà chúng ta không nhìn thấy, về cõi đời đời là nơi mà ai đã đi đến đó không bao giờ quay trở lại. Đây rõ ràng không phải là một chuyện ngụ ngôn mà là một sự kiện thực tế xảy ra ở nơi Âm phủ - là nơi cầm giữ những linh hồn con người trước khi Chúa hoàn thành công việc cứu chuộc. Nếu không có câu chuyện này, thì chúng ta cũng sẽ không làm sao biết được sự thật về nó, nhưng Chúa đã kể lại cho chúng ta cho chúng ta biết được để mà lựa chọn cái đích sau cùng khi kết thúc cuộc đời này.

Trong đoạn Kinh thánh trên, cùng với những đoạn Thánh Kinh khác, chúng ta được biết rằng Âm phủ có chia làm hai phần. Một phần là nơi yên nghỉ cho những linh hồn người công bình, mà trong bản Thánh Kinh tiếng Việt dịch là "lòng của Áp-ra-ham", (trong ngôn ngữ Hy-lạp nơi này cũng được mô tả bằng từ "Ba-ra-đi"). Còn nơi kia là Địa ngục - tức là nơi linh hồn người ta bị lửa hình phạt đau đớn không dứt.

Ở đây Chúa không hề nói là cứ người nghèo thì sẽ xuống nơi an nghỉ, còn người giàu thì phải xuống Địa ngục, vì đó không bao giờ là tiêu chuẩn sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Vậy thì chúng ta cần phải đọc kỹ để tìm hiểu được lý do - vì sao người giàu đã phải sa xuống nơi lửa địa ngục này.

22. Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham; người giàu cũng chết, người ta đem chôn.

Đến điểm kết thúc của một cuộc đời, khi linh hồn lìa khỏi xác - con người không tự chủ được để mà lựa chọn nơi nào mình sẽ đến nữa, mà chính các thiên sứ sẽ đưa người đó đến nơi phải đến. Mọi sự đến lúc này thì đã quá muộn, không còn thay đổi gì được nữa.

23. Người giàu ở nơi âm phủ đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người;
24. bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng lám cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi.
25. Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lúc ngươi còn sống đã được hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình.

Khi đó con người vẫn còn là nguyên cá nhân của mình, ngoại trừ thân thể mà thôi. Linh hồn vẫn còn có khả năng cảm xúc, và còn ký ức để nhớ lại, vẫn nhận ra được những người mình đã biết cũ, cũng như vẫn còn có thể nói chuyện được với nhau. Nhưng khi đó, một bên thì đau đớn trong lửa hình phạt không dứt, bên thì được an nghỉ bình an.



© 1999-2017 Tinlanh.Ru