Dưới con mắt trần gian, Người không có gì đặc biệt. Người không đẹp trai, không giàu có hay nổi tiếng, Người cũng không tìm cách "chơi nổi" dù có hoàn cảnh thuận tiện. Nếu sinh ra và trưởng dưỡng trong dòng dõi vua chúa, có danh trong xã hội hay trí thức vượt bực là những dấu hiệu của sự vĩ đại thì người không đạt những tiêu chuẩn đó. Người chỉ là một nhân vật vô danh. Khi người sanh ra không có tiếng kèn báo hiệu, không có gối lụa cho người gối đầu; không có trường đại học nào khắc tên người vào bảng danh dự; không một sử gia nào xem cuộc đời người là đáng để ghi lại lưu truyền hậu thế.
Người không phải là một thiên tài về văn chương. Người không hề viết một quyển sách hay giới thiệu một lối sáng tác mới, hoặc đề ra một triết thuyết. Bạn hữu của Người từng khó chịu vì thấy trong Người không có một chút cao vọng nào cả. Thế mà đối với kẻ thù, Người là một nhân vật bất khuất vì họ không thể nào đánh đổ niềm tự tin kiên cường của Người. Vài năm trước đây, một tác giả vô danh đã viết về Người như sau :
"Đây là một chàng thanh niên được sinh ra tại một ngôi làng hẻo lánh, con trai của một người đàn bà nhà quê. Người làm việc trong tiệm mộc đến tuổi ba mươi, và trong ba năm kế đó Người là một nhà truyền giảng lưu động. Người không hề viết một quyển sách. Không hề giử một chức vụ. Người không làm chủ một căn nhà. Không hề lập gia đình. Không theo học một trường cao đẳng. Người chưa hề đặt chân đến một thành phố lớn. Chưa hề du hành khỏi nơi sinh trưởng hai trăm dặm. Người cũng không thực hiện một điều nào mà người đời cho là cao cả. Người không có bằng cấp, chứng thư, thành tích nào ngoài chính cuộc đời mình.
Khi người còn trẻ, làn sóng dư luận chống lại Người. Bạn hữu xa lánh. Người bị bắt nộp cho kẻ thù. Người bị bắt nộp cho kẻ thù. Người đã trải qua sự chế diểu của một phiên tòa. Người bị đóng đinh trên cây thập tự giửa hai tên cướp. Khi Người hấp hối, những tên lính đóng đinh Người đã bốc thăm để dành món tài sản duy nhất của Người trên Trần thế là chiếc áo khoác dài. Lúc tắt hơi, Người được chôn trong một phần mộ mượn do sự thương xót của một người bạn.
Mười chín thế kỷ trôi qua, Người vẫn là hình ảnh trung tâm của nhân loại và là lảnh tụ của trào lưu tiến bộ. Tôi không quá đáng khi nói rằng tất cả những đạo binh đã từng ra trận, tất cả hải quân đã được thành lập, tất cả những quốc hội đã từng nhóm hợp, tất cả vua chúa từng trị vì, gom chung lại với nhau cũng không ảnh hưởng trên cuộc sống của nhân loại như cuộc đời Cô Độc đó."
Không, Người không hề giàu có hay nổi tiếng, nhưng vua chúa và tổng thống quỳ gối dưới chân người. Người không phải là Shakespeare, nhưng Shakespeare nhận Người là cao cả hơn mình. Không có những phát minh khoa học hay triết lý lay chuyển thế giới nào do công Người mà ra, nhưng biết bao nhiêu khoa học gia, những nhà bác học, những triết gia đều công nhận Người là nguồn gốc của mọi sự khôn ngoan. Người bị mang tiếng xấu là con rơi, thế mà nhiều nhà quí tộc và dòng dỏi trâm anh đều muốn đứng chung với Người.
Người là ai? Người đến từ đâu ? Bí quyết ảnh hưởng của Người là gì ? Điều nào khiến Người có sức thu hút quần chúng như thế?
Một cụ già sống 700 năm trước Người đã viết :
"Người chẳng có hình dung, chẳng có sự đẹp đẽ; khi chúng ta thấy Người, không có sự tốt đẹp cho chúng ta ưa thích được. Người đã bị người ta khinh dễ và chán bỏ, từng trải sự buồn bực."(Êsai 53:2-3)
Nhìn lại ba năm bằng hữu, bạn thân nhất của Người viết rằng :
"Ngôi Lời ở thế gian và thế gian đã làm nên bởi Ngài, nhưng thế gian chẳng từng nhìn biết Ngài. Ngài đã đến tronh xứ mình nhưng dân mình chẳng hề nhận lấy."(Giăng 1 : 10 - 11)
Chín tháng trước khi hạ sanh, một thiên sứ đã tiên báo với cha phần xác của Người :
"Ngươi hãy đặt tên là Giê-Xu, vì chính con trai đó sẽ cứu dân mình ra khỏi tội"(Mathiơ 1:21)
GIÊ-XU. Chỉ tên gọi đã nói lên được bản chất của Người. GIÊ-XU - ĐẦNG CỨU THẾ. Đấng Cứu Rổi mà Thượng Đế đã hứa với nhân loại từ khi tội lổi xâm nhập vào thế gian. Môi-se đã được Thượng Đế chọn lựa để giải thoát dân Ysơraên khỏi ách nô-lệ của người Ai-cập. Chúa Cứu Thế Giê-xu đến từ Trời để giải thoát tất cả nhân loại khỏi xiềng xích và hình phạt của tội lỗi.
- Trang trước
- Trang sau >>