Có lẽ đã từ lâu trong tôi không có mùa xuân. Tôi rất muốn được như mọi người: được vui tươi, được vẫy vùng thỏa thích dưới vòm trời xanh vô tận. Nhưng tất cà những điều tưởng chừng như đơn giản ấy đối với tôi quả là còn khó hơn cả việc cắn một trái ớt.
Từ một cô gái vô tư, hồn nhiên, luôn nhìn đời bằng ánh mắt tự tin, bỗng chốc biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn: rầu rĩ, bi quan, trầm tư. Và tệ hại hơn là luôn xa lánh mọi người, không buồn tiếp xúc với ai. Chắc các bạn muốn biết vì sao tôi lại trở nên như thế phải không?