Tà linh béo

 

Mỗi khi gặp gỡ một người anh em to béo hay ăn, một chị em trong Hội thánh thường giơ tay cầu nguyện cho anh ta: - Tà linh béo, hãy cút xéo khỏi con người này, nhân danh Chúa Jê-sus!
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Hết lần này lần khác không có kết quả, người chị em kia thất vọng đến hỏi mục sư:  - Sao vậy mục sư, sao tà linh đuổi không chịu đi?
Và người mục sư bèn nhắc lại cho chị một câu trong Kinh thánh
- Nhưng thứ quỉ nầy nếu không cầu nguyện và không KIÊNG ĂN thì chẳng trừ nó được.


smile1Hai vợ chồng Harold và Jane không thường xuyên tham gia được các buổi thờ phượng, nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để đến được Hội thánh một lần trong năm vào dịp Giáng sinh.
Sau buổi lễ khi họ ra về, mục sư thấy họ bèn chào hỏi và nói: "Anh Harold à, thật vui được gặp anh chị ngày hôm nay nhưng mong sao được thấy anh và chị Jane nhiều hơn"
"Tôi biết", Harold trả lời, "chúng tôi rất bận rộn vì cuộc sống có nhiều công việc phải lo, nhưng ít nhất chúng tôi còn biết giữ đủ 10 điều răn."

Một người thường chống đối khi được nghe kể về Tin lành, vì anh ta vẫn cho mình là vô tội. Anh ta thường nói: “Tôi có phạm tội gì mà phải ăn năn”?
Ngày kia, anh ta chết và lên trước cổng thiên đàng, gõ cửa đòi vào.
Thánh Phi-e-rơ hỏi: “Anh phải khai đã làm điều gì xấu xa trên đất”
Anh này nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đã thử cần sa nhưng mà không thể gọi là tội vì tôi không hít sâu vào phổi, tôi có nói dối nhưng không thể kết đó là tội làm chứng dối...” và cứ thế tiếp tục biện hộ cho mình.
Phi-e-rơ ngắt lời anh ta: “Thôi được rồi, chúng tôi sẽ cho anh đến một nơi lửa cháy rất nóng, nhưng chúng ta sẽ không gọi nó là “địa ngục”, và anh sẽ ở đó một khoảng thời gian không hạn chế, nhưng chúng ta sẽ không gọi nó là “vĩnh cửu”, và vào đó anh sẽ không “hết hy vọng” mà đừng nín thở cố đợi đến khi nào mới được mát mẻ.

 

(st và dịch - Tinlanh.Ru)


thien-su-tre-em-cuoiMột tín đồ nọ bị đắm tàu và lạc vào một hòn đảo không có người ở. Một năm sau mới có tàu đến đón anh ta. Họ nhìn thấy trên hòn đảo ngôi nhà anh ta đã kịp xây với sân, vườn, chuồng dê, tóm lại là đủ cả. Xa đằng sau ngôi nhà, lại có hai nhà thờ. Người ta bèn hỏi: “Tại sao phải có hai nhà thờ?”
“Đây là nhà thờ của tôi, còn kia là nhà thờ của phái khác mà tôi không bao giờ đi.”


Tại một trường học nọ có dạy môn thần học, và có một đoàn thanh tra xuống kiểm tra trình độ học vấn của sinh viên. Một giáo sĩ của đoàn bất thình lình vào dự một lớp học, và đề nghị các sinh viên trả lời một câu hỏi: “Các anh hãy trả lời đi, ai đã xô đổ bức tường ở Giê-ri-cô?”
Một sinh viên giơ tay đứng dậy và nói: “Thưa thầy, không phải em làm đâu ạ”!
Vị giáo sĩ tưởng đám học trò này đùa trêu mình, nên ông quay sang thầy giáo và hỏi: “Các sinh viên ở đây có thói quen nghịch ngợm như thế này à?”
Thầy giáo bối rối trả lời: “Tôi nghĩ cậu sinh viên đó rất trung thực và tôi không nghĩ rằng đó là cậu ta đã làm chuyện ấy.”
Choáng váng, ông giáo sĩ đòi gặp hiệu trưởng để phàn nàn về trường hợp này. Ông hiệu trưởng im lặng lắng nghe rồi ôn tồn đáp: “Chắc là có sự hiểu lầm nào thôi, tôi biết cậu sinh viên này rất rõ, và cả người thầy giáo nữa, cho nên tôi đảm bảo là chẳng có ai trong số họ mắc lỗi trong chuyện bức tường đó bị xô đổ đâu.”
Khi vị giáo sĩ nghe thấy những lời đó, ông bèn viết một bản báo cáo phê bình gửi lên Ủy ban giáo dục cơ-đốc. Thư trả lời từ cấp trên phúc đáp như sau:
“Thưa ngài, chúng ta không nên làm to chuyện này. Chúng tôi sẽ đền bù cho mọi phí tổn sửa chữa bức tường, lấy từ quĩ sửa chữa của nhà trường đó. Dù thiệt hại có đến mức nào thì hãng bảo hiểm sẽ chịu trách nhiệm đền bù thỏa đáng.”

 

(st và dịch - Tinlanh.Ru)


Page 1 of 6

© 1999-2017 Tinlanh.Ru