Bạn thân mến,
Thời gian, Sức khoẻ, cơ hội, tri thức tài năng,… là những điều quí giá, cũng như nhiều điều thật quan trọng khác nữa trong đời sống, như tình cảm, gia đình, con cái... Và cả cuộc sống này là món quà vô giá CHÚA đã ban cho mỗi người, nhưng không phải ai cũng biết xử dụng nó cho đúng đắn và có được kết quả tốt lành.
Vậy, thước đo thật để đánh giá hiệu quả của cuộc đời này là gì? Có phải thước đo là tài sản, sự giàu có mà con người kiếm được và sở hữu được trong đời mình không? Và sự thành đạt giàu có phải là bằng chứng rằng người đó đã được ơn phước từ Đức Chúa Trời?
Câu trả lời của người thế gian thật hiển nhiên, vì đối với đời này sự giàu có gần như là thước đo duy nhất. Nhưng, trong thước đo của cõi đời đời. thì sẽ không đơn giản như thế. Vì khi lìa đời, mọi của cải vật chất đều ở lại trên trần thế, còn cái mà linh hồn con người mang theo được đến trước mắt Đức Chúa Trời, là những giá trị tâm linh cơ.
1 Ti-mô-thê 6:6-7
6 Sự tin kính cùng sự thỏa lòng chính là nguồn lợi lớn. 7 Vì khi chào đời chúng ta chẳng đem gì theo thì lúc lìa đời cũng không thếmang gì đi được;
Nếu khi lìa đời có những thứ chúng ta không thể mang theo đi được, thì Chúng ta có là chủ nhân sở hữu thật sự của những thứ đó không?
Sự tin kính cùng sự thỏa lòng… Kinh thành dùng từ "nguồn lợi lớn” để chúng ta thật chủ ý vào những giá trị tâm linh này, sẽ giúp chúng ta sống đúng đắn và kết trái ngọt quả lành trong đời sống.
Sự thoả lòng với những gì mình có, thật dễ hiểu là điều sẽ giúp chúng ta sống không ganh tị, bon chen (so sánh theo kiểu có nhà hàng xóm xanh hơn, đồ dùng nhà người ta mới hơn), không phí đời mình theo đuổi những điều hư không (nạn nhân của quảng cáo), mà sống luôn vui thoả tận hưởng cuộc sống, biết ơn, và biết ban cho.
Sự tin kinh cần hiểu rộng hơn, không chỉ liên quan đến đức tin, cầu nguyện, hay kiến thức lời Chúa, mà đó là quan điểm sống. thái độ chúng ta trước những ơn phước vật chất mình có được khi cùng đi với Chúa trong đời.
Quan điểm tin kính hiểu rằng cả cuộc sống và những ơn tứ, tài năng, tài sản... minh có, thật ra không phải của mình, mà là của Chúa, đã được Chúa ban cho chúng ta để quản lý, xử dụng sao cho được kết quá đẹp ý Ngài. Mỗi người chúng ta đều là quản gia của Đức Chúa Trời. Mỗi người đều phải trả lời trước Chúa về cuộc sống mình, và những gì Chúa đã ban cho, bất kế đó là điều gì -_tài năng, cơ hội, ơn phước. cả tài sản nữa.
Trong Lu-ca đoạn 16, Chúa Jesus dạy môn đồ của Ngài, tức là chúng ta, để mỗi người có ý thức biết quản lý mọi điều mình có để có được kết quả thật trong nước thiên đàng nơi cõi đời đời. Trong Lu-ca 19 sẽ nói về người đầy tớ trung tin, còn trong đoạn này (Lu-ca 16:1-13), Chúa Jesus kể câu chuyện về người quản gia bất trung. Ở đây nói đến những điều thật thực tế trong cuộc sống, để chúng ta thực hành đức tin mình. Sau hai ngàn năm, đọc câu chuyện này vẫn vô cũng dễ hiểu vì xã hội con người với những cám dỗ vẫn y nguyên.
Lu-ca 16:1-13
1 Đức Chúa Jêsus lại phân với các môn đồ: “Một người giàu kia có một người quản gia bị tố cáo đã phung phí tài sản của chủ. 2 Vì vậy, chủ gọi anh ta đến và bảo: ’Tôi nghe người ta tố cáo anh về điều gì đó! Hãy khai trình việc quản lý của anh, vì từ nay anh không được làm quản gia nữal'3 Người quản gia tự nhủ: 'Chú cách chức quản lý của ta, ta sẽ làm gì? Cuốc đất thì ta không đủ sức, còn đi ăn xin thì hổ thẹn. 4 Ta biết phải làm gì để khi bị cách chức có người tiếp rước ta về nhà.’ 5 Vậy, anh ta gọi riêng từng con nợ của chủ đến và nói với người thứ nhất: Ảnh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?’ 6 Người ấy đáp: 'Một trăm thùng dầu.’ Người quản gia nói: 'Hãy cầm lấy giấy nợ, ngồi xuống đó viết mau: Năm chục.’ 7 Rồi anh ta nói với người thứ nhì: ’Anh mắc nợ bao nhiêu?’ Người ấy đáp: 'Một trăm hộc lúa mi.’ Người quản gia bảo: ’Hãy cầm lấy giấy nọ; viết: Tám chục.’
8 Ông chủ khen người quản gia bất chính ấy đã hành động khôn lanh như vậy. Vì con cái đời nầy khôn khéo hơn con cái sự sáng trong việc cư xử với người đồng loại. 9 Còn Ta bảo các con: Hãy dùng tiền của bất nghĩa mà kết bạn, để khi tiền của ấy hết đi, họ sẽ tiếp các con vào nhà đời đời.
Chúng ta đều là quản gia, được Chúa là ông chủ giàu có giao cho quản lý điều hành rất nhiều tài sản quý báu. Đó là các ta-lâng (tài năng), đó là thời gian, cơ hội, công việc, các mối quan hệ với những người xung quanh (từ người thân trong gia đình đến người bên ngoài xã hội), và của cái (tài sản). Còn với người tin Chúa, thì vị trí đặc biệt của chúng ta trong Hội thánh, là thân thể Chúa Jesus, và sự phục vụ của chúng ta trong nhà Chúa.
Người quản gia bất trung là người đã phung phí, xử dụng sai mục đích tài sản của chủ mình. Ông ta không thâu gom lại với Chúa. mà làm tan lạc đi. Lãng phí thời gian, lãng phi cơ hội, buông thả đời sống mình để làm theo ý riêng trong khi mọi việc cần phải làm theo ý Chúa. Tất nhiên, ai trong số chúng ta cũng có lúc thiếu hiểu biết và làm sai ỷ Chủ, điều đó không thể tránh khỏi. Nhưng chúng ta đều đã ăn năn, đều đã tin và nhận sự tha thứ và ơn thương xót từ Chúa để bắt đầu làm lại trong cuộc sống mình.
Nhưng, chúng ta cũng cần lắng nghe lời Chúa dạy, để rút ra những bài học đất giá từ người quản gia bất trung này, để xây dựng đời sống mới cùng Chúa cho đúng đắn. Điều đầu tiên, điều quan trọng nhất, xin nhắc lại là làm sao mỗi chúng ta phải ý thức được minh là người quản gia của Đức Chúa Trời. Để xử dụng quyền lợi và danh gọi là con cái Chúa, để xử dụng đúng nhất tốt nhất mà không lãnh phí các ân tứ và cơ hội và quan hệ trong công việc đời sống và sự hầu việc Chúa trong Hội thánh của minh… để ơn càng thêm ơn...
Khoảng 20 năm trước (cuối thế kỷ 20), nhóm tín hữu người Việt tại Moscow còn vắng và thiếu thốn điều kiện. Hiếm có nhà ai đủ rộng rãi để gặp gỡ giao lưu đông đủ. Nhưng chúng tôi được ơn trước mặt các con cái Chúa người Nga, thỉnh thoảng được họ mới đến nhà riêng ở ngoại ô, giữa khu rừng thông và hồ nước. Đó là những kỷ niệm đặc biệt ấn tượng. Khi chúng tôi nức nở khen ngôi nhà đẹp và rối rít cảm ơn, bà chủ nhà một người chị em lớn tuổi trong Chúa đã chia sẻ cảm ơn Chúa đã ban cho tôi ngôi nhà này, tôi coi mình là người quản gia của Chúa mà thôi. Chúng tôi nói Amen! Và suy nghĩ rất nhiều về điều mình đã được nghe.
Người ý thức mình đã được Chúa ban cho có được điều này điều khác, là để quản lý mà xử dụng và hầu việc Chúa, cũng sẽ là người rất có lòng ban phát, giúp đỡ và phục vụ. Cảm ơn Chúa vì những tấm lòng như vậy. Một người quản gia trung tin cũng sẽ thật là món quà phước hạnh từ Chúa đến với mọi gười. Người như thế được đẹp lòng Chúa và cũng được con cái Chúa dành cho sự quí mến tôn trọng.
Người quản gia bất trung trong ngụ ngôn Chúa kế đã sai lầm từ đầu, khi hoàn toàn không có ý thức hoàn thành nhiệm vụ tương xứng với vị trí quản gia của mình.
Điều hiển nhiên nữa đập vào mắt chúng ta. thấy người này đã phạm sai lầm vô cùng lớn. là để đến khi bị cách chức rồi mới suy xét. “ta sẽ làm gì?” Đừng để đến cuối cuộc đời. hoặc đến khi bị Chúa đòi lại, rồi mới chịu suy xét “ta phải làm gì theo lời Chúa dạy, cho đẹp lòng Ngài?"...
Những suy nghĩ tiếp theo của anh ta cho thấy lối nghĩ nào đã khiến anh ta trở thành người bất trung… Không chịu cuốc đất vi không đủ sức, hay rất có thế là vì tính lười và không chịu khó. Không đi ăn xin được vì xấu hồ, hay vì tự cao, vì cái tôi còn quá lớn mà không chịu hạ mình xuống, thừa nhận nan đề và nhờ đến sự giúp đỡ của những người khác? Thay vì im lặng chịu tội. anh ta quyết định phá tiếp của chủ. Bằng cách Xử dụng địa VÌ còn tạm có của mình, anh ta thoả hiệp và cấu kết với những người đang mắc nợ chủ minh.
Những người đang mắc nợ chủ của chúng ta là ai? Và họ đang mắc nợ Chúa những điều gì? Mình có lẽ cũng đang mắc nợ Chúa? Không hiểu vì sao, nhưng tôi phải suy nghĩ rất nhiều về điều này. Món nợ, có thể là tội lỗi, dù mình đã được Chúa thương xót, tha thứ, và Ngài muốn cứu giúp cho được thoát hẳn. nhưng ta vẫn còn dùng dằng chưa chịu dứt ra. Món nợ, có thể là những ơn phước Chúa đã ban cho thành tiền bạc và tài sản, nhưng mình còn chưa dâng hiến, nhất là phần mười, để xử dụng trong công việc vương quốc Chúa. Món nợ, có lẽ cũng là những lời cảm ta chưa kể ra, những lời làm chứng chưa nói, những lẽ thật Kinh thánh mình biết mà chỉ giữ cho mình, và những phần công việc phục vụ trong Hội thánh đang chưa làm chưa đúng mức...
Trước tiên, tôi thấy cần suy xét xem mình có đang thoả hiệp với chính bản thân. tự xoá bớt nợ không? Ta có phải là người biết quản lý đời sống và ân tứ Chúa ban một cách trung tin không? Để sau đó ta mới có nghị lực để không khôn lanh kiểu đời này, vì muốn lấy lòng người khác mà sẵn sàng thoả hiệp đồng tình với tội lỗi của ai đó và xoá nợ một cách bất chính, khiến họ coi thường ân điển của Chúa đã ban cho họ.
Đây là bài học và lời răn rất nghiêm đó, nếu bạn bị Chúa cáo tráCh thì hãy ăn năn thay đổi, chứ đừng cấu kết với những người đang mắc nợ Chúa mà phá tiếp sản nghiệp của Đức Chúa Trời.
Và ông chủ sẽ nói gì?
8 Ông chủ khen người quản gia bất chính ấy đã hành động khôn lanh như vậy. Vì con cái đời nầy khôn khéo hơn con cái sự sáng trong việc cư xử với người đồng loại.
Ông chủ thấy hết và hiểu hết. Ông chủ khen không phải vì đồng tình và hài lòng với hành xử bất chính của anh ta, khi phá hại tài sản chủ mình. Nhưng sự khôn lanh của anh ta là ở chỗ biết dùng của cải bất nghĩa để lo cho tương lai của mình. Sự khôn lanh của anh ta còn ở chỗ đang là một người phục vụ lợi ích chủ này, khi trở nên cùng hội với người ngoài đời, anh ta đã rất nhanh tìm được lợi ích chung với những người đó. Có phải là các con cái đời này khéo dùng của cái để kết nối với nhau, lo cho tương lai đời này của họ, hơn là các con cái sự sáng lo cho tương lai đời đời không?
Ông chủ nói vậy. Còn Chúa sẽ nói gì?
9 Còn Ta bảo các con: Hãy dùng tiền của bất nghĩa mà kết bạn, để khi tiền của ấy hết đi, họ sẽ tiếp các con vào nhà đời đời.
Trong câu này: "dùng tiền của bất nghĩa" tiếng Hy-lạp là “Ma-môn bất nghĩa". Tiền của ở thế gian này có sức mạnh của nó, vậy chúng ta hãy làm chủ nó. Hãy dùng Ma-môn (tiền tài) vào công việc Chúa, giảng Tin lành cứu người, dùng làm công cụ để kết bạn cho cõi đời đời, chứ đừng tôn thờ phục vụ Ma-môn (tiền tài) đó. Ở đây, dựa trên tấm gương xấu, Chúa đã dạy cho chúng ta một bài học tốt.
Chúa đưa ra những kết luận trong các câu tiếp theo (từ 10-13), khẳng định về nguyên tắc tuyệt vời Chúa dùng để đánh giá và cất nhắc những người có lòng trung tin.
10 Ai trung tín trong việc rất nhỏ cũng trung tín trong việc lớn, ai bất nghĩa trong việc rất nhỏ cũng bất nghĩa trong việc lớn. 11 Vậy nếu các con không trung tín về của cải bất nghĩa, ai sẽ đem của cải thật giao cho các con? 12 Nếu các con không trung tín về của cái người khác, ai sẽ giao cho các con của cái riêng của các con? 13 Không đầy tớ nào có thế làm tôi hai chủ vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia, hoặc trọng chủ nầy mà khinh chủ kia. Các con không thể nào vừa phục vụ Đức Chúa Trời, vừa phục vụ tiền tài (Ma-môn) được."
Hãy ý thức về mình là người quản gia trong nhà Chúa. Ai cũng phải bắt đầu từ những điều nhỏ mọn. Nhưng cứ trung tín trong những điều tưởng như nhỏ nhất, tưởng như của người khác, bạn sẽ được ơn và được Chúa ban cho quản trị nhiều điều hơn thế nữa, và có được phần của riêng mình. Đặc biệt, hãy trung tín trong vấn đề tài sản và tiền của, đừng tôn thờ và phục vụ tiền tài mà hãy xử dụng nó để cho công việc Chúa, để kết bạn cho nước Trời, sẵn sàng dùng của cái mình mà phục vụ và tôn thờ Đức Chúa Trời.
Amen! MS Quốc Hùng
Hội thánh Tin lành Moskva. 10/2017
Tinlanh.Ru. Những hạt giống đức tin.
Video bài giảng trên Youtube: https://www.youtube.com/watch?v=IzDbBjTod9I&feature=youtu.be