Còn những người không được chữa lành thì sao?

kuhlmanNgười ta được chữa lành hay không – là việc trong tay Chúa. Và nó cũng chưa bao giờ là trách nhiệm của tôi. Tôi không phải sự khôn ngoan trọn vẹn, không có kiến thức trọn vẹn. Tôi cũng không có quyền năng chữa lành. Tôi chưa bao giờ chữa lành cho ai cả. Tất cả trách nhiệm nằm trong tay Chúa và người ta. Vậy đó!

Tất nhiên là tôi chỉ là con người. Không ai có thể biết tôi thất vọng đến chừng nào, khi buổi nhóm kết thúc và tôi thấy những người đã đến nhờ xe lăn tay cho người tàn tật phải đi về cũng trên xe đó. Các bạn sẽ không bao giờ nhận thức được nỗi đau trong lòng mà tôi cảm thấy. Nhưng lời nói cuối cùng tôi dành quyền cho Chúa. Và một lần, khi tôi về đến nhà, trên thiên đàng, tôi sẽ hỏi để Ngài trả lời tôi, vì sao không phải tất cả được chữa lành.

Có một trường hợp như thế này xảy ra với tôi ở Kan-zas City. Tờ báo “Ngôi sao Kan-zas City” phái một phóng viên đến dự buổi nhóm. Chúng tôi làm quen với cô ấy. Đó là một cô gái trẻ dễ thương với đầu óc phóng viên sắc bén. Cô đi dự tất cả các buổi nhóm và buổi chiều cuối cùng thì đến gặp tôi. Một trong những người phụ tá của tôi cho phép cô ấy vào, và cô bắt gặp tôi đang đầy nước mắt. Cô bối rối, nhưng vẫn đến gần, và tôi đã dốc đổ sự lòng mình cho cô mà không để ý rằng cô là một phóng viên. Tôi nói: “Cô biết không, nhiều người nghĩ rằng sau những buổi nhóm đầy phép lạ giống như buổi hôm nay, khi có nhiều người được chữa lành, tôi phải là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tôi vui sướng với sự bày tỏ quyền năng Đức Chúa Trời. Nhưng không ai biết rằng tôi đau đớn như thế nào cho những người không được chữa lành. Giá như tôi biết được cách hợp tác với Đức Thánh Linh hơn nữa, thì đã có thể làm được cho Chúa nhiều hơn nữa.” Tôi không thể cầm giữ được những dòng lệ của mình, và cô ta buộc phải ra về.

Ba tuần sau đó tôi nhận được bức thư từ cô. Cô viết: “Tôi viết những dòng này không phải với tư cách phóng viên của tờ báo “Ngôi sao Kan-zas City”, mà với tư cách một con người có một người bạn đã cùng dự buổi nhóm ở đó. Ông là một luật sư. Ông đang chết dần vì bệnh ung thư. Khoảng một tuần sau khi bà đi khỏi Kan-zas City, tôi đến thăm nhà ông. Vợ của ông ra đón tôi. Cô báo rằng Tôm đã chết. Tôi định ra về, nhưng cô ta đề nghị tôi ở lại. Mặt của cô sáng bừng lên. Cô kể: “Buổi nhóm hôm đó là sự kiện tuyệt vời nhất. Tôm không nhận được sự chữa lành, và chúng tôi đem anh về nhà trên cáng cũng như khi đưa anh đi. Nhưng tại buổi nhóm hôm đó Tôm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Khi Đức Thánh Linh giáng xuống, chồng tôi đã tin nhận Đấng Christ và tiếp nhận sự tha thứ cho tội lỗi của mình. Trước đó anh không thể nào chịu đựng nổi điều xảy ra với mình, nhưng sau buổi nhóm anh đã nhận được sự bình an. Cái chết của anh thật rất nhẹ nhàng. Tôi hạnh phúc khi được nghe anh cảm tạ Chúa Jê-sus về sự tha thứ cho tội lỗi của mình.” Cô kết thúc bức thư mình bằng những lời sau đây: “Kết-tơ-rin Kul-man ơi, bà đừng khóc sau mỗi buổi nhóm nữa. Khi bà suy nghĩ rằng phải có một điều gì vĩ đại hơn một sự chữa lành cơ thể đơn thuần, thì hãy nhớ đến người bạn Tôm của tôi. Phép lạ vĩ đại nhất mà có thể xảy ra được với anh, – chính là sự cứu rỗi linh hồn anh.”

Không, tôi không hiểu vì sao không phải tất cả mọi người đều được chữa lành thuộc thể. Nhưng tất cả mọi người đều có thể được chữa lành thuộc linh. Đó chính là phép lạ lớn nhất mà con người có thể nhận biết được.

 

Trích từ những bài giảng của Ket-rin Kul-man

ND - T.Q.H. Tinlanh.Ru



© 1999-2017 Tinlanh.Ru