Kính chào toàn thể anh chị em trong Hội Thánh,
Một năm cũ lại sắp đi qua, một năm mới sắp đến, thấm thoắt thời gian thoi đưa. Tôi đi cùng với Chúa đã được 4 năm, qua thời gian trên cuộc sống của tôi có rất nhiều biến đổi, cũng như có rất nhiều thăng trầm. Nhưng có một điều tôi nhận được ra rằng, sự biến đổi thăng trầm của đời thường đó là những điều tất yếu phải xảy ra trong cuộc sống. Nhưng từ khi có Chúa, khi những việc đó xảy ra tôi hoàn toàn không bao giờ cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, điều mà trước đây thường có đối với cá nhân tôi. Từ khi có Chúa ở cùng tôi càng hiểu hơn, sau những thăng trầm của cuộc sống, chính là Chúa muốn để tôi chọn con đường đi khác, đi theo ý muốn của Ngài, chứ không phải theo ý thích của bản thân, để gần gũi Ngài hơn và những phép lạ Ngài làm thông qua những công việc của mình để chứng cho tôi, một kẻ khá cứng đầu, phải tin và tuân phục Ngài .
Thực ra tôi đã biết về Chúa rất lâu vào khoảng năm 1993 – 1994, khi các Mục sư từ các nước sang Nga bắt đầu truyền giảng. Một trong các nhóm tín hữu đầu tiên tại trường MEI có khá nhiều bạn bè của tôi, khi mọi người nói và giảng cho tôi về đức tin và sự vâng phục, tôi quá nực cười và báng bổ “Chỉ có những người kém năng lực và yếu thần kinh mới phải tin vào người khác để mà sống! Tệ hơn nữa lại tin vào kẻ đã chết treo 2000 năm trước? Tôi chỉ tin vào hai bàn tay tôi và khối óc của tôi thôi...!”
Sau đó tôi bắt đầu công việc tìm con đường đi và sự nghiệp riêng của mình. Nhưng suốt 12 năm trời “3 lần lên voi, 3 lần xuống chó”, cuộc sống không bao giờ có sự đảm bảo, về mặt tinh thần thường xuyên bị stress nặng, khi đó tôi bắt đầu thử tin nhận Chúa xem cuộc sống của mình ra sao. Và quả nhiên nhận được nhiều điều chúc phước từ Đức Chúa Trời, công việc của tôi thăng tiến ngoài sự dự liệu của bản thân tôi, nhưng rồi chính vì bận rộn với một khối lượng công việc đến dồn dập mà tôi sao nhãng việc đi thờ phượng Chúa, cuối cùng tôi cảm giác công việc điều khiển tôi, chứ không phải là tôi điều khiển công việc nữa.
Tôi cầu nguyện và tìm cách thoát khỏi nó và chính Đức Thánh Linh đã dẫn dắt cho tôi một con đường mới, cánh cửa mới. đó chính là điều Chúa đã tỏ ra cho chính cá nhân tôi biết, hiểu và vững tin rằng Ngài là Đấng Sống là Chúa của người sống, niềm tin vào Ngài là niềm tin vào Đấng sống và Hằng hữu không phải niềm tin vào kẻ đã chết, như tôi từng báng bổ. Bây giờ trong tôi vang lên câu Kinh thánh của Chúa Jê sus đã phán “Ta là bánh của Sự sống, ai đến cùng Ta chẳng sợ đói và ai tin Ta chẳng hề khát; như Ta đã nói: các ngươi đã thấy, mà chẳng tin. Phàm những kẻ Cha cho Ta sẽ đến cùng Ta, kẻ đến cùng Ta thì Ta không bỏ ra ngoài đâu; Vì ta từ trên Trời xuống, chẳng phải để làm theo ý ta nhưng làm theo ý Đấng đã sai ta đến” (Giăng 6:35-38).
Tôi viết những điều này từ chính những gì ở trong cuộc sống của tôi trước và sau khi tin nhận Chúa, và tôi muốn khuyên anh chị em khi đọc bài viết này hai điều :
1. Không nên mất thời gian dài như tôi (12 năm) để hiểu rằng nên tin nhận Chúa, không nên ỷ lại mình mà chống nghịch Đức Chúa Trời .
2. Không nên viện cớ và lý do mà sao nhãng công việc Thờ phượng Chúa, cũng như việc học lời Chúa, chính khi chúng ta sao nhãng việc đó, chúng ta sẽ đi sai đường và công việc của chúng ta cũng không nhận được phước từ Chúa.
Rất mong các anh chị em, không mắc phải sai lầm của chính tôi trên con đường tin nhận và đi theo Chúa.
Cầu Chúa chúc phước cho toàn thể anh, chị em. A Men
Mátxcơva : 30 – 1 – 2010. Hà Hoàng Hải