Các lời chứng về những cuộc đời được Chúa động chạm và biến đổi một cách kỳ diệu trên lãnh thổ Liên xô cũ, theo tin của "Hội truyền giảng lều trại" - Kevin và Leslie McNulty (www.tent100.com).

olya1 - OLYA - cô bé 13 tuổi đang trong thời gian chờ đợi giải phẩu. Cô được chẩn đoán cận thị 90%. Bố cô đã đưa cô đến buổi nhóm lều trại .Cuối buổi nhóm, họ nhờ Lestie cầu nguyện chữa lành mắt của cô bé và phép lạ đã xảy ra. Hôm sau họ đến bệnh viện nhờ bác sĩ kiểm tra lại và vô cùng ngạc nhiên, ông nói: "Có điều gì đó đang xảy ra ở đây".


(Lời chứng của Tom Lehman)

người dịch: L.H.Oanh

Chiến thắng thì tuyệt vời, nhưng sau đó là cảm giác trống rỗng thậm chí còn lo sợ về sự tàn lụi của nó. Thế thì điều gì còn lại? Sự thông công của tôi đối với Chúa và những anh chị em khác. Đó là những gì làm cho đời sống tôi có ý nghĩ hơn.

Nổi thất vọng tràn ngập trong tôi khi nhìn thấy quả bóng không lăn vào lổ cuối cùng và mất đi cơ hội thắng giải Masters 1994. Nhưng đó cũng chỉ là sự bắt đầu của hàng loạt thất vọng trong tôi. Hai năm sau tôi lại bị thất bại trong giải mở Mỹ tại vòng thứ hai. Tôi đã đấu tranh với sự nghi ngờ chính mình, khi nghe các nhà phê bình bàn tán với nhau rằng tôi không bao giờ có thể thắng một giải lớn nào nữa. Những cảm giác nghi ngờ nầy không phải là mới đối với tôi.
Năm tôi 15 tuổi, đội bóng của chúng tôi đạt danh hiệu vô địch tiểu bang. Tôi được phân công là hậu vệ dự bị, vì thế suốt một năm trời tôi chỉ ngồi xem người khác thi đấu. Khi trở về thành phố, chúng tôi được đón chào rất nồng nhiệt, có cả biểu ngữ ca ngợi thành tích của đội, tôi ngồi dự lễ nhưng cảm thấy rất cô đơn, trống trải bởi vì trước thắng lợi này tôi đã không có cơ hội tham gia. Tôi cảm thấy mình thất bại, không đủ khả năng và cảm giác thông thừơng trong thể thao lại trăn trở trong tôi"Bạn chỉ giỏi bằng lần thi đấu cuối cùng. " Cảm giác mình không là gì cả tràn ngập đến nổi tôi không còn đủ sức đứng dậy. Tôi đã cố găng hết sức, sống tốt với bố mẹ, đồng đội, vì bạn bè. Tôi cảm tưởng như đã hết sức và tự hỏi mình:"Điều gì làm cho cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi khố sở thế này? "
May thay lúc ấy huấn luyện viên của tôi là Cơ đốc nhân, ông mời tôi đến tham gia một buổi nhóm của vài vận động viên Cơ đốc. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe về Chúa Jesus và tình yêu vô điều kiện của Ngài dành cho chúng ta. Tôi hiểu rằng đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm. Tôi muốn được yêu thương, được tôn trọng mặc dầu tôi thất bại. Với Ngài tôi thật sự nhận ra là tôi có vấn đề. Ngài đã chết vì vấn đề của tôi. Thật không thể tin được. Điều đó đã vực tôi dậy và giúp tôi hiểu ra rằng mình rất quan trọng. Ngay lúc ấy tôi dâng mình lên Chúa, những cảm giác trước đây hoàn toàn biến mất, cảm giác về những lỗi lầm chồng chất trên tôi cũng không còn nữa. Nước mắt của sự vui thoả phủ khắp mặt tôi. Tôi cảm thấy mình bình anvà hài lòng, điều mà trước đây tôi chưa từng có. Chẳng bao lâu sau lần thất bại 2 giải mở Mỹ, tôi đã thắng ở giải Mở Anh và giải vô địch hành trình PGA. Tôi được xếp là vận động viên giỏi nhất thế giới. Sau buổi lễ trao giải tôi lại trở về với con người bình thường cùng những vấn đề tương tự. Nếu bạn nghĩ rằng chiến thắng sẽ thay đổi đời sống bạn, rằng cuộc sống sẽ tốt hơn bởi vì bạn đã thắngtrong cụôc thi đánh gôn, nhưng khi mọi sự qua đi, bạn trở nên cáu kỉnh với vợ con, phẩn nộ với bố mẹ và bạn lại phải đương đầu vớí những nan đề mớí. Kinh thánh nói rằng đời sống con người giống như cỏ và vinh quang tựa như hoa ngoài đồng. Cỏ khô, hoa tàn. Tôi thấy điều này có thật trong đời sống tôi. Chiến thắng thì tuyệt vời, nhưng sau đó là cảm giác trống rỗng thậm chí còn lo sợ về sự tàn lụi của nó.
Thế thì điều gì còn lại? Sự thông công của tôi đối với Chúa và những anh chị em khác. Đó là những gì làm cho đời sống tôi có ý nghĩ hơn. Bất chấp mọi người nói tôi ra sao và tôi cảm nhận về mình như thế nào, Vợ con tôi vẫn nghĩ tôi thật tuyệt vời. Họ yêu tôi, nhưng quan trọng hơn hết, đó là Chúa yêu tôi. Ngài là người duy nhất giải quyết mọi nan đề trong cuộc sống.

(Theo Powertochange)

Tatinia năm nay 44 , mồ côi mẹ từ lúc lọt lòng và cũng không hề biết mặt bố mình. Cô lớn trong trại mồ côi và ao ước trở thành bác sĩ khoa nhi. Sau đó cô được học tại Học viện Y khoa để thực hiện giấc mơ của mình. Vào năm thứ tư cô kết hôn và nghỉ học. Từ đấy cô gặp nhiều rắc rối, hôn nhân bị ngược đãi, bị kết tội giết chồng và phải ngồi tù vào năm 1982.


(Lời chứng của Micheal MccGoldric)

người dịch: L.H.Oanh

Khi tôi tha thứ cho kẻ giết chết con tôi, Chúa đã tha thứ tội của tôi. Thỉnh thoảng chúng ta không đủ sức để tự mình chịu đựng nổi đau xé lòng. Chúng ta nên dâng lên Chúa và Ngài chính là nơi nương náo tốt nhất của chúng ta. Ngài sẽ cất đi gánh nặng trên vai bạn và chỉ cho bạn hướng đi mới.


Lời chứng cá nhân của Charies Chiniquy một linh mục trở lại với Tin Lành

Tôi chào đời và đã chịu phép rửa tội trong Công Giáo La Mã năm 1809 và tôi đã được phong chức Linh mục vào năm 1833 ở CANADA. Qua 25 năm làm Linh mục trong giáo hội .tôi thành thật nói cho bạn biết là tôi yêu giáo hội La mã, và Giáo hội yêu thương tôi. Tôi đã từng đỗ những giọt máu ra vì Giáo hội của tôi và tôi đã dâng cả ngàn lần cuộc đời tôi để mở rộng uy quyền và sự thiêng liêng cuả Giáo hội trên lục địa Châu Mỹ, và trên khắp thế giới. Tham vọng lớn lao của tôi là phải cải đạo những người Tin Lành và đưa họ về lại Giáo hội của tôi, vì tôi đã giãng dạy "Ngoài Giáo hội Lamã không có sự cứu rỗi nào hết", và tôi lấy làm buồn khổ khi nghỉ rằng vô số người Tin Lành đã bị hư mất.


© 1999-2017 Tinlanh.Ru