HongThuyĐược sinh ra và lớn lên trong môi trường , gia đình theo đạo Phật nên từ nhở tới giời tôi hầu như không biết đến “GIÁNG SINH” là gì !!! Mãi đến năm học hết phổ thông theo bạn bè đi xem lễ Giáng sinh tại nhà thờ của thị xã… Đêm ấy, nguời thì đông - tiết trời se lạnh… sau một lúc, chen lấn toát mồ hôi chúng tôi mới chen chân được vào tới cửa nhà thờ. Chưa kịp xem những gì mình muốn đã bị mọi người chen bật ra ngoài rồi.
Ngày ấy tôi cũng như nhưng người theo tôn giáo khác đi lễ Giáng sinh , chỉ để thảo mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ thôi . Nên khi bị đẩy bật ra ngoài. Chúng tôi rủ nhau đi chơi chổ khác vì sợ đường đông và thấy Giáng sinh chưa phải là của mình!

Lời chứng cá nhân của Charies Chiniquy một linh mục trở lại với Tin Lành

Tôi chào đời và đã chịu phép rửa tội trong Công Giáo La Mã năm 1809 và tôi đã được phong chức Linh mục vào năm 1833 ở CANADA. Qua 25 năm làm Linh mục trong giáo hội .tôi thành thật nói cho bạn biết là tôi yêu giáo hội La mã, và Giáo hội yêu thương tôi. Tôi đã từng đỗ những giọt máu ra vì Giáo hội của tôi và tôi đã dâng cả ngàn lần cuộc đời tôi để mở rộng uy quyền và sự thiêng liêng cuả Giáo hội trên lục địa Châu Mỹ, và trên khắp thế giới. Tham vọng lớn lao của tôi là phải cải đạo những người Tin Lành và đưa họ về lại Giáo hội của tôi, vì tôi đã giãng dạy "Ngoài Giáo hội Lamã không có sự cứu rỗi nào hết", và tôi lấy làm buồn khổ khi nghỉ rằng vô số người Tin Lành đã bị hư mất.


Xin giới thiệu với các bạn đọc TINLANH.RU một tài liệu nhỏ (do anh Nguyễn Đình Thành gởi tặng), có thể nói là tuyển chọn những đoạn Kinh thánh cơ bản dành cho các bạn mới đến với Chúa. Mong rằng chúng sẽ giúp thêm cho các bạn nhìn nhận rõ hơn kế hoạch cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

Lời Chúa là ngọn đèn cho chân tôi (Thi-Thiên 119:105)


(lời chứng của Marilyn Deichert)

Bạn có bao giờ muốn làm lại cuộc đời không ? Tôi thì có. Đây là câu chuyện của tôi. Tôi là con thứ ba trong một gia đình có bốn anh chị em, chúng tôi sống trong một gia đình trung lưu ở vùng ngoại ô của một thành phố lớn miền đông Canađa. Nhưng đó không phải là một gia đình hoàn hảo, giữa chúng tôi luôn có có những uẩn khúc bên trong mà không bao giờ nói ra nên ngay từ nhỏ tôi đã luôn có ao ước một sự bắt đầu mới.

Việc ba tôi qua đời là cú sốc lớn nhất từ trước tới giờ với tôi vì hai bố con tôi luôn rất gần gũi bên nhau. Tôi gần như bị choáng váng vì mất bố. Rồi rạn nứt tình cảm giữa tôi và mẹ dần dần làm cho tôi bị suy sụp hoàn toàn.


Năm 1998, khi đưa đứa con đầu đi khám sức khỏe để chuẩn bị nhập học mẫu gáo, bác sĩ nhìn thấy chồng tôi và khuyên anh ấy nên đi khám sức khỏe. Trước đây cũng đã có một vài người khuyên tương tự nhưng chúng tôi không quan tâm lắm vì nghĩ chồng tôi còn trẻ, làm sao có bệnh tật gì. Bán tính bán nghi, chúng tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy và sau làm các xét nghiệm và chụp phim, bác sĩ cho biết chồng tôi bị một khối u rất lớn (bằng một trái chanh) trong não phát sinh do sự phát triển bất thường của tuyến yên. Hoang mang vô cùng khi chúng tôi đến với 1 trong những chuyên gia hàng đầu của Việt nam về nội tiết tố, ông ta cho biết không có cách gì chữa được bởi vì khối u này nằm rất sâu trong não, khi phẫu thuật đến đó phải đi qua rất nhiều dây thần kinh - sẽ làm tổn thương, gây tử vong. Còn nếu không phẫu thuật thì từ từ khi khối u này phát triển tiếp, nó sẽ chèn ép các mạch máu não và dây thần kinh gây ra nhiều bệnh và mù lòa, kết cục cuối cùng cũng là tử vong.

Bài mới đọc

Hôm nay2291
Hôm qua3510
Tuần này12733
Tháng này53256
Total5249369

© 1999-2017 Tinlanh.Ru