Một tai họa lớn trong đời sống một con người là chỉ biết sống lo việc đời này.
Có một đoạn Kinh thánh trong Thi thiên mà không bao giờ tôi quên được, đó là lời cầu nguyện của Vua Đa-vít, người mà được Đức Chúa Trời gọi là “người vừa lòng ta”
“Hỡi Ðức Giê-hô-va, xin hãy dùng tay Ngài giải cứu tôi khỏi loài người, tức khỏi người thế gian, Mà có phần phước mình trong đời bây giờ; Ngài là cho bụng chúng nó đầy dẫy vật báu của Ngài; Chúng nó sanh con thỏa nguyện, Và để lại phần của còn dư cho con cháu mình, Còn tôi, nhờ sự công bình, tôi sẽ được thấy mặt Chúa; Khi tôi tỉnh thức, tôi sẽ thỏa nguyện nhìn xem hình dáng Chúa.” (Thi thiên 17:14-15)
Đa-vít đã cầu xin Chúa giải cứu ông khỏi điều gì? Có phải là khỏi cách nghĩ của người đời, chỉ lo phần phước của mình trong đời bây giờ? Những người đời này vẫn tìm được phước và được Chúa cho đầy dẫy vật báu, sanh con thỏa nguyện, và để lại của còn dư cho con cháu mình? Đấy là ý nghĩ phổ biến của tất cả mọi người, cả chúng ta nữa đúng không? Nhưng liệu đấy có phải là tất cả mục đích và ý nghĩa cuộc sống của bạn?
Nếu mọi việc chúng ta làm đời này níu kéo chúng ta quá chặt với đất, chúng ta sẽ dần mất định hướng thật. Vì chúng sẽ cho chúng ta quá quen và quá vui thỏa với một điều tốt tạm, để quên mất điều tốt thật và vĩnh cửu trên thiên đàng. Nhưng bạn yêu quí ơi, hãy xem những tấm gương đức tin từ bao nhiêu đời nay, là những người luôn nhớ mình là khách bộ hành trên đất.
“Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận lãnh những điều hứa cho mình; chỉn trông thấy và chào mừng những điều đó từ đằng xa, xưng mình là kẻ khách và bộ hành trên đất. Những kẻ nói như thế, tỏ rõ rằng mình đương đi tìm nơi quê hương. Ví thử họ đã tưởng đến nơi quê hương mà mình từ đó đi ra, thì cũng có ngày trở lại, nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời; nên Ðức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Ðức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành.” (Hê-bơ-rơ 11:13-16)
Họ là những người xa quê, cũng như chúng ta sống xa quê, họ biết nhớ về quê hương, họ để dành của báu mình gửi về nơi quê hương mình, và họ cũng đang trên đường về quê hương đó. Nhưng quê hương của họ không phải quê hương trên đất, mà một quê hương tốt hơn ở trên trời. Chúng ta cũng như họ bây giờ là công dân trên trời, là người đồng quốc với các thánh đồ và là người nhà của Đức Chúa Trời rồi. Quê thật, quê hương vĩnh hằng là ở trên trời, nơi chúng ta sẽ ở mãi cùng Chúa. Ai giữ được lòng mình như vậy mới là người xứng đáng cho Đức Chúa Trời.