1. Tôi ngước mắt lên trên núi: Sự tiếp trợ tôi đến từ đâu?
2. Sự tiếp trợ tôi đến từ Ðức Giê-hô-va, Là Ðấng đã dựng nên trời và đất.
Trời không phải khó gặp, Trời không quá xa, Trời cũng chẳng hề thờ ơ với những khó khăn của con người, nhưng điều cản trở đối với nhiều người là ở chỗ họ quen nhìn xuống đất (tức là cúi gằm mặt xuống đất, chỉ nghĩ đến những việc ở đất), chỉ nhìn vào bản thân (khả năng, cố gắng của bản thân) hoặc chỉ quen nhìn xung quanh, nhìn vào quan hệ, vào sự giúp đỡ của người này người khác, nhưng không mấy khi ngửng đầu ngước mắt lên tìm Trời để làm nguồn trông cậy của họ.
Phải có người nào biết nhắc nhở, giúp đỡ cho người ta biết ngước mắt lên Trời, để tiếp nhận được sự tiếp trợ, sự giải cứu từ Trời.
Đôi khi trong những lúc hoạn nạn, khi tất cả các tia hy vọng thông thường của người ta đã tắt, người ta mới nghĩ đến Trời. Thật tốt thay nếu như trong đời mình hoặc trong số những người lân cận mình người ta đã có gặp những người đã may mắn được biết Trời là Ai. Vì họ sẽ giúp để mà kêu cầu đích danh Ngài - đó là Je-sus.
Công vụ 4
11. Jêsus nầy là hòn đá bị các ông xây nhà bỏ ra, rồi trở nên hòn đá góc nhà.
12. Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.
Có một người con gái từ Việt nam sang nước Nga, có lẽ ban đầu là muốn đi cho biết nước ngoài một thời gian. Nhưng sang gặp ngay vào mùa đông bão tuyết. Vốn từ khi ở nhà chị đã hay bị ốm đủ thứ bệnh luôn, thậm chí người nhà còn lo "sang đó" chịu không nổi cái lạnh của xứ này. Nhưng sang đến nơi chị được làm quen ngay với những người con cái Chúa. Ngạc nhiên và lạ lùng vì cách sống tin kính Chúa của họ, chị để lòng suy nghĩ. Rồi, khi đơn độc một mình đứng bên cửa sổ một tầng nhà cao, chị nhìn lên trời phía xa, và chợt thấy mình cầu nguyện (theo như những câu chuyện mà những người tín đồ kia thường kể), "Chúa Je-sus ơi, nếu Chúa có thật, xin Chúa chữa lành bệnh cho con..."
Chúa đã nhậm lời. Từ đó chị không rời Chúa một bước, trở thành một tín hữu sốt sắng, và dần dần dạn dĩ bước ra tham gia hầu việc Chúa. Thậm chí những người tín đồ đã kể về Chúa cho chị phải ngạc nhiên trong lòng, vì thấy đức tin và sự biến đổi của chị. Cho đến khi chị kể cho họ nghe câu chuyện của mình. Thế mới biết đường lối của Trời thì hơn của con người ta, không phải là một lý thuyết, cũng không phải dựa vào sự khôn ngoan của loài người để mà thuyết phục người khác theo mình. Nhưng những gì mà các tín đồ kia đã làm, đó là kể cho chị biết Danh Je-sus, giúp chị dám một lần ngẩng lên nhìn trời, với lòng khao khát mà kêu cầu sự tiếp trợ...
Có một người phụ nữ lớn tuổi mà tôi được quen biết, sang nước Nga làm việc và sinh sống một thời gian khá lâu. Đến khi tôi biết, thì cô đang làm chủ một cửa hàng ăn uống khá lớn tại một trung tâm buôn bán của cộng đồng. Vì cô luôn bận rộn, cho nên tôi chỉ thỉnh thoảng tặng cô những sách báo về Tin lành, mà không kể được thêm nhiều về Chúa.
Nhưng có một lần tôi đến quán ăn thì cũng không đông khách lắm, cô gọi tôi và vừa cười vừa nói nhỏ - "này, tao thích Chúa của mày lắm rồi đấy!" Thì ra những bài viết chia sẻ Lời Chúa, các câu chuyện và lời làm chứng đã động chạm đến lòng cô. Chúa trở thành hiện thực. Và từ việc "cô thích Chúa của mày" đến việc nhận Je-sus làm Chúa của mình thì hoàn toàn không khó khăn gì và cũng chẳng cần mất thời gian chút nào để mà "lý luận thuyết phục" nữa. Sau khi cùng cầu nguyện với cô tiếp nhận Chúa, tôi mới hỏi cô có nhu cầu gì nữa muốn dâng lên Chúa không. Thì cô mới nói cô bị bệnh đau nhức đầu hành hạ lâu nay, và tôi cầu nguyện cho cô, rồi ra về. Lần sau gặp lại, cô nói cô đã đỡ hẳn, và cùng với việc nhận biết Chúa, sự bình an càng lớn lên trong lòng cô, và sức khoẻ càng hồi phục.
Hiện nay cô đã quay về Việt nam, ở Hà nội, và vẫn đi nhóm thờ phượng Chúa tại Hội thánh ở đó. Trước khi về, cô có đến thăm, tôi mới được biết cô trước kia là giảng viên chính trị tại một trường đại học...
Còn có một gia đình trong cấp bậc lãnh đạo của cộng đồng người Việt nam tại Moscow có đứa con bị bệnh dị ứng nặng, người bị sưng phù. Chữa chạy nhiều nơi, đủ các loại thuốc đều không khỏi. Đến nỗi phải nằm bệnh viện, rồi dị ứng thuốc người càng sưng to hơn thành như con trâu mộng, làn da thì tím tái trông không còn ra hình người nữa.
Suốt thời gian như vậy chỉ có tình yêu thương của người cha người mẹ mới có thể tiếp sức cho anh chị chăm sóc cháu. Nhưng tình hình ngày một xấu đi, mọi khả năng dường như đã đem ra xử dụng hết mà không có kết quả, mỗi lần đi về khu nhà ở của mình người mẹ thậm chí còn tránh mặt không dám gặp người quen, vì gặp thì người ta lại phải hỏi thăm về cháu, mà hỏi thăm thì lại làm chị đau khổ khóc lóc.
Đứa bé đau đớn đến nỗi nó nói với mẹ "nếu không phải vì thương mẹ thì con đã lăn từ trên giường qua cửa sổ này xuống đất mà chết đi cho đỡ khổ." Thậm chí bệnh viện này sợ trách nhiệm chuyển sang bệnh viện khác. Phải thay máu nhưng cũng không khỏi. Bệnh còn nặng hơn nữa, thậm chí đã đến lúc nguy kịch.
Đến lúc tuyệt vọng như vậy, thì người mẹ chợt nhớ lời đề nghị của một người nhân viên làm ở chỗ mình (anh này là một cơ-đốc nhân) - "nếu khi nào anh chị cần cứ gọi chúng em đến cầu nguyện cho cháu". Và trong cái ngày nguy kịch đó chị quyết định gọi điện và nhắn mời hai anh em tín hữu đến cùng thăm bệnh viện và cầu nguyện gấp cho con mình. Người ta thường nói chết đuối có cọng rơm nào cũng vớ. Nhưng đó cũng là khi chị bắt đầu ngước mắt lên Trời. Trời mà xưa nay anh và chị đều phải lảng tránh. Trời mà xưa nay anh và chị đều phải tuyên bố ra mặt là không có. Nhưng cũng Trời đó với tấm lòng rộng lượng luôn chờ đợi anh và chị và đã sẵn sàng giải cứu.
Sau khi hai người anh em đến đó cầu nguyện, thì họ động viên chị "chị đừng lo, Chúa đã nhậm lời rồi, có lẽ chỉ 1 tháng sau là chị sẽ thấy cháu xuống đường đi dạo được đấy mà". Và họ tặng cho cháu một quyển Kinh thánh. Chị thì cũng chẳng biết thế nào, chỉ biết tự nhiên lòng mình thấy bình an và đêm đó chị ngủ được ngon giấc.
Nhưng Chúa không để cho anh chị và cháu phải căng thẳng và lo lắng quá lâu đến như thế. Ngay ngày hôm sau, bệnh tình cháu có dấu hiệu chuyển biến tốt lên đột ngột, đến nỗi tất cả bác sĩ và y tá của bệnh viện đó đều phải xúm đến xem. Họ chúc mừng nhau, nhưng cũng không ngớt nói - đây quả là một phép lạ. Suốt quãng thời gian sau đó là những ngày vui sướng chứng kiến sự trở lại từ cõi chết của đứa con. Cháu tự nói - chắc khi nào con đọc thuộc hết quyển Kinh thánh này thì con được xuất viện. Chị nhìn đôi bàn tay nó cầm quyển Kinh thánh, mà thấy những chố sưng phù xẹp đi trông thấy.
Và đúng một tháng sau (chị có ghi nhật ký từng ngày, cả đến việc người ta cho cháu ăn gì, uống thuốc gì), bác sĩ nói với chị - ngày hôm nay chị có thể cho cháu xuống đi dạo, nhưng chỉ được 15 phút thôi...
Có thể bạn sẽ hỏi những người tín hữu đó có quyền phép gì đặc biệt chăng, hoặc có ơn tứ gì siêu phàm chăng? Chắc họ sẽ nói là không, họ chỉ biết tin Chúa Je-sus và làm theo Lời Chúa trong Kinh thánh. Cái đặc biệt của họ khác với đa số người Việt nam sống ở Moscow này có lẽ chỉ là ở chỗ đó. Nhưng lúc đó Chúa đã cần đến một kênh dẫn là họ, và Ngài đã hành động qua họ. Tôi có hỏi riêng một người trong số hai người, thì anh nói vẫn nhớ như in và vẫn chưa hết kinh hoàng về quyền phép Chúa.
Còn nữa - sau khi cháu khỏi bệnh, chị vẫn lo rằng tâm lý và trí óc của cháu sẽ bị ảnh hưởng, nhưng khi Chúa đã chữa thì Ngài chữa lành trọn vẹn luôn. Cháu hiện nay học giỏi tại một trường đại học thuộc loại ưu tú nhất nước Nga, và khoẻ mạnh hoàn toàn.
Bây giờ một người vẫn là chủ, người khác vẫn là nhân viên. Chỉ có điều gì đó đã thay đổi trong lòng anh chị và cháu. Từ đó trở đi gia đình đã tin nhận Je-sus, và cũng đã học được nhiều hơn trong cách sống trông cậy vào Ngài. Câu chuyện của họ còn chưa kết thúc ở đó, cũng như câu chuyện cuộc đời của mỗi một cơ-đốc nhân sống có Chúa Je-sus...
Thiên Lý là như vậy đó. Ý tưởng của Trời cao hơn ý tưởng của chúng ta. Đường lối của Trời cao hơn đường lối của con người chúng ta. Lòng của Trời rộng rãi hơn lòng chúng ta. Thật như trời cao hơn đất. Cho nên đường đến với Trời cũng phải theo Con Đường (hay là Đạo) của Ngài đã chỉ định ra.
Trời có thể gặp được, có thể nhờ cậy được, có thể tin tưởng được. Nhưng thường thường người ta có kêu mà chẳng được đáp lời vì sao?
Ê-sai 59
1. Nầy, tay Ðức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu.
2. Nhưng ấy là sự gian ác các ngươi làm xa cách mình với Ðức Chúa Trời; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa.
3. Vì tay các ngươi đã ô uế bởi tội ác; môi các ngươi nói dối, lưỡi các ngươi lằm bằm sự xấu xa.
4. Trong các ngươi chẳng có ai lấy lẽ công bình mà kêu rêu; chẳng có ai lấy điều chơn thật mà đối nại. Hết thảy đều cậy sự hư không, nói lời dối trá, cưu mang điều ác và đẻ ra tội trọng.
Vậy nên Chúa Je-sus khi đến mới phán dạy rằng "Hãy ăn năn và tin vào Tin Mừng"! Để được tẩy sạch tội lỗi của mình đi! Có Chúa đã chết trên thật tự giá và máu Ngài đã đổ ra cũng vì mục đích đó. Sau khi bạn đã ăn năn, tin nhận Chúa Je-sus và dâng đời sống mình cho Ngài, bạn sẽ dần dần mà hiểu được thêm thiên lý...
Ăn năn là một từ thật tuyệt vời, nó có mang trong mình ý nghĩa "THAY ĐỔI"! Bạn có thể thay đổi, hướng đi của bạn có thể được thay đổi, và hoàn cảnh cuộc sống của bạn cũng sẽ dần dần được thay đổi - đó là khi mà tầm mắt của bạn thay đổi - khi bạn bắt đầu biết hướng con mắt lòng tin cậy của mình lên Trời!
Thi-Thiên 121
1. Tôi ngước mắt lên trên núi: Sự tiếp trợ tôi đến từ đâu?
2. Sự tiếp trợ tôi đến từ Ðức Giê-hô-va, Là Ðấng đã dựng nên trời và đất.
Rất mong có thể giúp đỡ gì bạn được, để bạn sớm đến với Je-sus, có thể bạn cần một lời cầu nguyện chăng?...
Còn bạn, nếu bạn là người đã tin nhận Chúa, những câu chuyện này có giúp gì cho bạn được chăng? Mỗi lần tôi nhớ lại những câu chuyện này, mỗi lần tôi bắt gặp những con người đã góp phần làm nên phép lạ của Đức Chúa Trời đó (vâng, đó là phép lạ của Chúa, nhưng do con người cùng tham gia làm nên) - thì tôi lại cảm động và được động viên vô cùng. Họ đã quyết định tin và làm theo những lời Kinh thánh:
Mác đoạn 16
15. Ngài phán cùng các sứ đồ rằng: Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người.
16. Ai tin và chịu phép báp-tem, sẽ được rỗi; nhưng ai chẳng tin, sẽ bị đoán phạt.
17. Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy: lấy danh ta mà trừ quỉ; dùng tiếng mới mà nói;
18. bắt rắn trong tay; nếu uống giống chi độc, cũng chẳng hại gì; hễ đặt tay trên kẻ đau, thì kẻ đau sẽ lành.
19. Ðức Chúa Jêsus phán như vậy rồi, thì được đem lên trời, ngồi bên hữu Ðức Chúa Trời.
20. Về phần các môn đồ, thì đi ra giảng đạo khắp mọi nơi, Chúa cùng làm với môn đồ, và lấy các phép lạ cặp theo lời giảng mà làm cho vững đạo.
Nếu những lời này cũng có trong quyển Thánh Kinh của bạn và tôi, thì có nghĩa là bạn và tôi cũng được kêu gọi, và những điều Chúa phán đó có thể làm được, nếu chúng ta tin. Người thực sự tin thì đi tìm cơ hội mà hành động, còn người nào chưa thực sự tin thì đi tìm lý do để giải thích cho sự thụ động của mình. Nào, hãy cùng nhau tìm cơ hội, để Danh Thánh của Ngài được vinh hiển, để tình yêu thương và năng quyền của Ngài được thể hiện ra giữa vòng những đồng bào của chúng ta. Hãy nhớ, Cứu Rỗi, Chữa Lành, Giải Phóng đó là ý tưởng của Chúa chứ không phải của chúng ta. Cho nên hãy để Chúa chủ động. Tức là hãy noi theo sự dẫn dắt của Chúa. Những gì chúng ta cần đó là có một tấm lòng tin tưởng, sốt sắng, cảm thông và một thái độ vâng phục sẵn sàng làm theo.
T.Q.H. Tinlanh.Ru