Cho đến nay, như chúng ta đã thấy, sự kiêng ăn là tự nguyện cử ăn nhằm những mục đích thuộc linh, kiêng ăn là một cách mà chính Dức Chúa Trời đã chỉ định cho dân sự của Ngài hãy hạ mình xuống trước mắt Ngài. Chính Chúa Jêsus đã thực hành sự kiêng ăn Ngài đã dạy các môn đồ làm y như vậy, và Hội thánh Tân ước đã noi gương Thầy mình. Khi Chúa Jêsus nói về sự kiêng ăn, Ngài không nói:’Nếu ngươi cầu nguyện ‘, nhưng Ngài nói:’Khi ngươi cầu nguyện’. Như thế Ngài đặt sự kiêng ăn lên cùng một bình diện với sự bố thí cho kẻ nghèo và sự cầu nguyện.
Bây giờ chúng ta hãy xem sự kiêng ăn thay đổi nhân cách nội tâm chúng ta như thể nào. Điều trước tiên chúng ta một sự rõ ràng tuyệt đối từ Kinh thành là: quyền năng khiến một người sống được đời sống Cơ đốc là chính Đức Thánh Linh. Không có quyền năng nào khác có thể giúp chúng ta sống được loại sự sống mà Đức Chúa Trời đòi hỏi chúng ta như là những Cơ đốc nhân. Điều nầy không thể thực hiện được trong ý muốn riêng hay trong sức mạnh riêng của chúng ta. Điều nầy chỉ có thể thực hiện trong việc nhờ cậy nơi Đức Thánh Linh. Vì vậy, chìa khóa đi đến đời sống Cơ đốc nhân thành công là biết được cách làm thế nào để phóng thích quyền năng của Đức Thánh Linh trong đời sống chúng ta, ngõ hầu chúng ta có thể làm được những việc mà chúng ta không thể làm được bằng sức riêng của mình. Chúa Jêsus đã nói rõ điều nầy với các môn đồ của Ngài sau khi phục sinh, trước khi Ngài sai phái họ ra đi vào trong chức vụ của họ. Trong Công vụ 1:8, Ngài phán: ‘Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng ttrên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận quyền phép và làm chứng nhân cho ta tại thành Giêrusalem, cả xứ Giuđê, xứ Samari, cho đến cùng trái đất’. Ngài có ý nói:’ Để có thể làm được những gì ta giao phó cho các con làm, các con cần quyền năng lớn hơn khả năng của các con, quyền năng đó sẽ đến từ Đức Thánh Linh, đừng vội ra đi phục vụ cho đến khi quyền phép của Đức Thánh Linh giáng trên các con’.
So sánh những điều nầy với những lời nói của Phao Lô trong Êphêsô 3:20 là chỗ ông chủ yếu nói đến quyền năng trong sự cầu nguyện:’ Vả, Đức Chúa Trời, bởi quyền lực cảm động trong chúng ta, có thể làm trổi hơn vô cùng mọi việc chúng ta cầu xin hay suy tưởng...’. Phao lô nói rằng những gì Đức Chúa Trời có thể làm thì cao vượt hơn tất cả những gì chúng ta có thể suy nghĩ hoặc suy tưởng, nhưng nó tùy thuộc vào quyền phép của Ngài hành động trong chúng ta. Tầm mức những gì Đức Chúa Trời có thể làm qua chúng ta, chúng ta không dựa trên những sự suy nghĩ hay tưởng tượng của chúng ta, nhưng dựa trên quyền năng siêu nhiên của Ngài đang được phóng thích trong chúng ta và qua chúng ta. Dù đó là trong sự cầu nguyện, trong sự rao giảng hay là trong bất cứ hình thức phục vụ nào, chìa khóa là biết được làm thế nào để phóng thích quyền phép của Đức Thánh Linh và trở thành những ống dẫn hay những công cụ mà qua đó Ngài có thể vận hành mà không chút ngăn trở.
Thấy được điều nầy, chúng ta có thể tiến tới sự kiện chìa khóa kế tiếp của Kinh Thánh. Bản chất xác thịt cũ của chúng ta chống lại Đức Thánh Linh. Đặc tính của bản chất cũ của chúng ta là không chịu đầu phục Đức Thánh Linh, nó luôn luôn chống đối với Đức Thánh Linh. Ở trong Tân ước, bản tánh xác thịt nầy tức là những gì chúng ta có bởi thiên nhiên trước khi chúng ta được đổi mới qua sự tái sanh, được gọi là ‘xác thịt’. Nó là toàn bộ bản tánh mà chúng ta thừa hưởng bởi sự di truyền từ tổ phụ đầu tiên của chúng ta, là Ađam vốn một con người nổi loạn. Nói cách khác, trong mỗi chúng ta ẩn núp ở đâu đó có một con người nổi loạn, đó chính là bản tánh xác thịt.
Galatli 5:16-17 Phaolô nói về bản tánh xác thịt nầy: ‘Vậy, tôi nói rằng: Hãy bước đi theo Thánh Linh, chớ hề làm trọn những điều ưa muốn của xác thịt. Vì xác thịt có những điều ưa muốn trái với Thánh Linh, Thánh Linh có những điều ưa muốn trái với xác thịt, hai bên trái nhau dường ấy, nên anh em không làm được điều mình muốn là”.
Đây là điều rất rõ ràng và rất quan trọng. Bản tánh xác thịt là chống nghịch với Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta đầu phục bản tánh xác thịt, thì chúng ta chống nghịch Thánh Linh Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta muốn đầu phục Đức Thánh Linh, chúng ta phải xử lý với bản tánh xác thịt, bởi vì bao lâu bản tánh xác thịt kiễm soát và vận hành qua chúng ta, thì những gì chúng ta làm sẽ chống nghịch với Đức Thánh Linh. Điều nầy không chỉ áp dụng vào những dục vọng thuộc thể của chúng ta, nhưng cũng áp dụng vào điều mà Kinh thánh gọi là tâm trí xác thịt, tức là lối suy nghĩ của bản tánh xác thịt cũ khi chưa được tái sanh hay suy nghĩ. Có một câu rất mạnh mẽ trong Rôma 8:7 ‘ Sự chăm về xác thịt (tâm trí xác thịt) nghịch với Đức Chúa Trời...’ Đây là những từ ngữ mạnh mẽ mà Phaolô đang dùng, Ông nói rằng xác thịt chống lại Đức Thánh Linh , Tâm trí xác thịt là kẻ thù nghịch chống lại Đức Chúa Trời. Nó không đứng trung lập ở giữa. Không có gợi ý nào cho thấy bản tánh xác thịt hay tâm trí sáx thit bằng một cách nào đó có thể được thuyết phục để làm theo ý muốn Đức Chúa Trời. Điều đó là bất năng. Tâm trí xác thịt do bản chất của nó là kẻ thù chống nghịch Đức Chúa Trời.
Tâm trí xác thịt là gì? Tôi hiểu theo cách nầy : đó là linh hồn cũ chưa được tái sanh trong những nhiệm vụ chính của nó. Các nhiệm vụ của linh hồn thường được định nghĩa như là ý chí, sự thông minh và những cảm xúc. Mỗi nhiệm vụ của nó được tóm lại bằng những chữ ngắn gọn quen thuộc. Ý chỉ nói : “ tôi muốn”. Sự thông minh ( hay tâm trí) nói : “ tôi suy nghĩ”. Cảm xúc nói : “ tôi cảm thấy”. Con người tự nhiên chưa được tái sanh bị trống trị và kiểm soát bởi những biểu lộ nầy quả “ cái tôi” hay còn gọi là “ bản ngã” : “ tôi muốn, tôi nghĩ, và tôi cảm thấy” Đây là cách bản tách xác thịt vận hành. Nếu chúng ta phải đi đến chỗ đầu phục Đức Thánh linh, và nếu Đức Thánh linh cần vận hành qua chúng ta cách tự do, thì bản tánh xác thịt phải được đưa đến chỗ đầu phục Đức Thánh linh. Chúng ta phải đem cái “ tôi muốn, tôi nghĩ và tôi cảm thấy” cho sự đầu phục Thánh linh Đức Chúa Trời. Theo phương cách của Đức Chúa Trời trong Kinh thánh, việc nầy được thực hiện bằng sự kiêng ăn. Đó là cách Jêsus đã làm, đó là cách Phaolô đã làm và cũng là cách bạn và tôi được trông đợi phải làm.
Sau đây là lời chứng của Phaolô về cách thế nào ông đã chiến đấu với bản tánh xác thịt của ông, và làm thế nào ông đã chiến thắng được bản tánh đó.... Trong 1 Côrinhtô 9 : 25 -27, Phaolô mô tả sự đấu tranh nầy trong ngôn ngữ của một lực sĩ đang chịu huấn luyện để đạt được chiến thắng trong cuộc tập dợt : “Hết thảy những người đua tranh ( trong thế vận hội tự mình chịu lấy mọi sự kiêng kỵ, họ chịu vậy để được mão triều thiên hay hư nát. Nhưng chúng ta chịu vậy để được mão triều thiên không hay hư nát. Vậy thì tôi chạy, chẳng phải là chạy bá vơ, tôi đánh không phải là đánh gió ( ông nói : “ tôi là người có mục đích, tôi là người có kỷ luật”, và ông tóm lượt điều đó theo cách nầy).... Tôi đãi thân thể tôi cách nghiêm khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng dạy kẻ khác mà chính mình phải bị bỏ chăng”.
Phaolô đã nhận biết rằng ông phải đem bản tánh xác thịt đến chỗ đầu phục Đức Thánh linh nếu ông muốn thành công trong sự kêu gọi thiên thượng. Điều nầy để lại trong chúng ta một câu hỏi : Ai là chủ và ai là tớ trong mỗi chúng ta ? Có phải thân thể là chủ, còn Thánh linh là tớ? Hoặc là Thánh linh làm chủ, còn thân thể làm đầy tớ? Tôi xin thưa với bạn điều nầy : thân thể của bạn là một đầy tớ tốt, nhưng nó là một ông chủ kinh khủng.
Tôi còn nhớ một người bạn của tôi, một luật sư ở vùng Washington D.C là người đã nghe tôi giảng về sự kiêng ăn, một lần kia đã quyết định rằng điều đó là một điều phải nên làm. Ông đã định ra ngày để kiêng ăn, và ông đã chịu một ngày khổ sở. Rồi lần ông bước ra ngoài đường là dường như ông đang đứng bên ngoài cửa nhà hàng ăn là nơi có mùi nấu nướng hay mùi bánh ngọt đang bày bán trong cửa kính bay ra, ông có một cuộc tranh chiến nội tâm rất to lớn. Vì thế, vào cuối ngày hôm đó, ông đã nói chuyện tay đôi với bao tử của ông : “ Nầy, bao tử hôm nay mầy nổi loạn dữ. Mầy đã gây nhiều rắc rối không cần thiết cho ta, và vì lý do đó ta sẽ sửa phạt mầy, ngày mai ta sẽ kiêng ăn nữa giống như ngày hôm nay”.
Đối với tôi đây là một bài học to lớn trong việc thiết lập ai là chủ và ai là đầy tớ. Hãy nhớ rằng thân thể của bạn là một đầy tớ tốt, nhưng lại là một chủ xấu. Nếu bạn thật sự muốn thành công trong đời sống Cơ đốc nhân, và giữ được mão triều thiên trong cuộc đua thuộc linh Cơ đốc, thì bạn phải thiết lập tự kiêng trong kinh nghiệm của bản thân rằng thân thể của bạn không được làm chủ hay kiểm soát bạn, và bạn không bị kiểm soát bởi những ý thích hay sự thèm muốn của nó. Trái lại, bạn phải được kiểm soát bởi một ý thức về số phận và mục đích thiêng liêng của Đức Chúa Trời cho đời sống của bạn. Từ đó bạn sẽ làm mọi sự cần thiết để đưa thân thể đến chỗ đầu phục, để nó không làm chủ hoặc ngăn trở bạn trong cuộc chạy đua của bạn. Tôi tin rằng một trong những phương cách căn bản theo Kinh thánh đây là sự thực hành kiêng ăn đều đặn. Khi kiêng ăn, bạn lưu ý với thân thể và bản tánh xác thịt của bạn rằng : “ Mầy không kiểm soát ta, ta không đầu phục mầy. Mầy là đầy tớ ta, mầy sẽ vâng theo những gì Thánh linh của Đức Chúa Trời trong ta tuyên bố là ta phải làm.