Giao ước với Trời

Article Index

Lu-ca 22

19. Ðoạn, Ngài cầm lấy bánh, tạ ơn xong, bẻ ra phân phát cho môn đồ, mà phán rằng: Nầy là thân thể ta, đã vì các ngươi mà phó cho; hãy làm sự nầy để nhớ đến ta.
20. Khi ăn xong, Ngài cũng làm như vậy, lấy chén đưa cho môn đồ, mà phán rằng: Chén nầy là giao ước mới trong huyết ta vì các ngươi mà đổ ra.

1 Cô-rinh-tô 11
23. Vả, tôi có nhận nơi Chúa điều tôi đã dạy cho anh em: ấy là Ðức Chúa Jêsus, trong đêm Ngài bị nộp, lấy bánh,
24. tạ ơn, rồi bẻ ra mà phán rằng: Nầy là thân thể ta, vì các ngươi mà phó cho; hãy làm điều nầy để nhớ ta.
25. Cũng một lẽ ấy, sai khi ăn bữa tối rồi, Ngài lấy chén và phán rằng: Chén nầy là sự giao ước mới trong huyết ta; hễ khi nào các ngươi uống, hãy làm điều nầy để nhớ ta.

 

Trong đêm Ngài bị nộp, trong những giờ phút cuối cùng còn lại trước thập tự giá, Chúa Je-sus nói về giao ước.

Con Chúa Trời lập giao ước mới với con người.

Thánh Kinh mà chúng ta có trong tay - đó là hai Giao Ước. Cựu Ước - Giao ước với Dân sự Y-sơ-ra-ên - dòng dõi sanh ra từ Áp-ra-ham, Tân Ước - Giao ước Mới với ai có lòng tin đến Con Một của Đức Chúa Trời - là những kẻ có đức tin kiểu Áp-ra-ham. Đức Chúa Trời mời gọi con cái loài người đến với mối quan hệ ràng buộc, hết lòng, thân mật, gần gũi, và cao cả nhất có thể có được giữa hai bên - kiểu quan hệ của những người bạn kết ước.

Khi đọc Kinh thánh, những sự khác biệt về ngôn ngữ, về địa lý, văn hoá phong tục, về thời đại có thể trở thành những nguyên nhân cản trở chúng ta không nhận thức ngay ra được những chân lý vô cùng quan trọng đằng sau những từ ngữ ngắn gọn và đơn giản nhất. Một trong những khái niệm vô cùng quan trọng của nền tảng đức tin cơ-đốc mà mỗi khi chúng ta nhận thức được sâu nhiệm hơn thì càng thêm cho chúng ta niềm tin và phước hạnh, đó là khái niệm "Giao Ước".

Tôi nhớ là những lần đầu tiên khi được đọc đoạn Thánh Kinh trên đây (thường trong các lễ Tiệc thánh), nó khiến tôi xúc động về cái chết của Chúa, nhưng không gây chú ý cho tôi nhiều lắm về những lời Chúa nói. Vì tôi chưa hiểu thế nào là giao ước. Nhưng, cho đến khi nhận được sự tỏ ra về Giao Ước, tôi mới bàng hoàng mà nhận ra ý nghĩa chính trong những lời Chúa nói mà mình đã bỏ qua mất trong suốt thời gian qua.

Chúng ta phải tìm hiểu giao ước là gì, và các quan hệ giao ước là thế nào, thái độ của Chúa Trời với giao ước ra sao.

Nhờ những câu chuyện kết ước trong Thánh Kinh chúng ta có thể tìm hiểu sáng tỏ hơn về những điều đã nêu trên.

Từ thời Áp-ra-ham, việc lập giao ước đã thường xuyên được áp dụng, và ai cũng hiểu biết ý nghĩa quan trọng của nó. Khi hai con người, hoặc hai dòng họ, hoặc dân tộc kết ước với nhau, thì họ đã ràng buộc sự sống và tương lai của mình lại với nhau. Hai trở nên một. Có thể nói bằng những hình ảnh: "Gia đình của anh cũng là gia đình của tôi, tài sản của tôi cũng là tài sản của anh, kẻ thù của anh cũng là kẻ thù của tôi". Tội bội ước là một điều khủng khiếp, chỉ có một bản án xứng đáng là cái chết (Rô-ma 1:31,32).

Giao ước còn hơn cả hợp đồng, hơn cả lời hứa. Đó là mối quan hệ với trách nhiệm và sự trung thành vô biên giữa hai bên. Đó là cơ sở của lòng tin cậy hoàn toàn. Thậm chí nó còn mạnh hơn cái chết.

1. Phải để cho chúng nó sống, vì cớ giao ước!

Trong Thánh Kinh, chúng ta đọc thấy một câu chuyện về một giao ước không bình thường. Thậm chí nó còn là một cái bẫy mà dân Giô-suê cùng Y-sơ-ra-ên đã mắc phải, nhưng không phải vì thế mà họ dám coi thường hay chối bỏ nó. Chi tiết câu chuyện bắt đầu từ trong Giô-suê đoạn 9, sau khi Giô-suê đã lãnh đạo dân sự đánh chiếm hai thành trì đầu tiên trong xứ Ca-na-an:

1. Khi hay được việc này, hết thảy các vua ở bên này sông Giô-đanh, hoặc ở trong núi, dưới đồng bằng, hay là dọc bãi biển lớn đối ngang Li-ban, tức là các vua dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Phê-rê-sít, và dân Giê-bu-sít,
2. đều rập một ý hiệp với nhau đặng giao chiến với Giô-suê và Y-sơ-ra-ên.

Trong khi những vua còn lại trong xứ đều hiệp ý với nhau để liều chết chiến đấu chống lại dân Y-sơ-ra-ên, thì có một dân trong xứ là dân Ga-ba-ôn không nghĩ như vậy. Họ không muốn bị bại trận và bị huỷ diệt, nhưng cũng biết rằng không thể cầu hoà, bởi đã nghe biết lệnh của Đức Chúa Trời phán cho Môi-se...

3. Khi dân Ga-ba-ôn đã hay điều Giô-suê làm cho Giê-ri-cô và A-hi,
4. bèn tính dùng mưu kế. Chúng nó giả bộ đi sứ, lấy bao cũ chất cho lừa mình, và bầu chứa rượu cũ rách vá lại,
5. dưới chơn mang giày cũ vá, và trên mình quần áo cũ mòn; hết thảy bánh về lương bị họ đều khô và miếng vụn.
6. Chúng nó đi đến gần Giô-suê tại trại quân Ghinh-ganh, mà nói cùng người và dân Y-sơ-ra-ên rằng: Chúng tôi ở xứ xa đến; vậy bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.

Họ giả bộ đi sứ, và đóng giả như những người từ phương xa đến, để kết ước hoà bình với Y-sơ-ra-ên. Họ dám dùng mưu mô đến lừa như vậy, vì họ hiểu một điều - nếu họ thành công trong việc lập giao ước với Y-sơ-ra-ên, thì giao ước đó sẽ cứu được họ cho dù sau này việc dối trá có lộ ra. Người Y-sơ-ra-ên sẽ không dám bội ước. Còn nếu không thành công, thì đằng nào họ chả phải bị huỷ diệt?...

Và đó cũng là một điểm khác biệt với cách nghĩ "hợp đồng hai bên cùng có lợi" của chúng ta ngày hôm nay. Giao Ước không phải lúc nào cũng chỉ lập ra giữa hai bên cùng mạnh như là một liên minh quân sự, hoặc là giữa hai bên mà mỗi bên có một mặt mạnh riêng của mình để bù đắp cho nhau, như trong trường hợp lập gia đình. Giao Ước nhiều khi lại là do người mạnh chấp nhận làm ơn cho kẻ yếu. Để làm ơn, để che chở cho kẻ yếu, để cho họ nấp dưới uy danh của mình, vì họ đã được ơn trước mặt kẻ mạnh.

7. Dân Y-sơ-ra-ên đáp cùng dân Hê-vít rằng: Có lẽ các ngươi ở giữa chúng ta chăng; vậy làm thế nào lập giao ước đặng?
8. Nhưng chúng nó nói cùng Giô-suê rằng: Chúng tôi là tôi tớ của ông. Giô-suê hỏi: Các ngươi là ai, ở đâu đến?
9. Ðáp rằng: Tôi tớ của ông ở từ xứ rất xa đến để tôn trọng danh Giê-hô-va là Ðức Chúa Trời của ông; vì chúng tôi có nghe nói về Ngài, và mọi điều Ngài đã làm trong xứ Ê-díp-tô;
10. lại cũng nghe về mọi điều Ngài đã làm cho hai vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh, là Si-hôn, vua Hết-bôn, và Óc, vua Ba-san, ở tại Ách-ta-rốt.
11. Các trưởng lão và hết thảy dân sự ở xứ chúng tôi có nói cùng chúng tôi rằng: Hãy lấy lương thực dùng dọc đường, đi đến trước mặt dân đó, mà nói rằng: Chúng tôi là tôi tớ các ông; và bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.
12. Kìa, bánh của chúng tôi; ngày chúng tôi ra khỏi nhà đặng đi đến cùng các ông, chúng tôi lấy nó đem theo làm lương thực vẫn nóng hổi, mà ngày nay đã khô và bể vụn.
13. Những bầu rượu này chúng tôi đổ đầy rượu hãy còn mới tinh, kìa nay đã rách; còn quần áo và giày chúng tôi đã cũ mòn, bởi vì đi đường xa.

Những lời đó đã khiến người Y-sơ-ra-ên êm tai, và họ phạm một sai lầm lớn đó là không cầu hỏi cho biết Ý Chúa. Họ kết ước với người Ga-ba-ôn.

14. Người Y-sơ-ra-ên bèn nhậm lương thực chúng nó, không cầu hỏi Ðức Giê-hô-va.
15. Giô-suê lập hòa cùng chúng nó, và kết ước cho chúng nó sống; rồi các trưởng lão của hội chúng bèn thề cùng chúng nó.
16. Nhưng ba ngày sau khi đã lập giao ước cùng chúng nó, dân Y-sơ-ra-ên hay rằng các người này vốn lân cận mình, và ở tại giữa mình.
17. Dân Y-sơ-ra-ên lên đường, và ngày thứ ba đến thành chúng nó. Vả, các thành của chúng nó là Ga-ba-ôn, Kê-phi-ra, Bê-ê-rốt, và Ki-ri-át-Giê-a-rim.
18. Dân Y-sơ-ra-ên không giao chiến cùng dân đó, vì cớ các trưởng lão của hội chúng đã chỉ danh Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; nhưng cả hội chúng lằm bằm cùng các quan trưởng.
19. Các quan trưởng bèn nói cùng cả hội chúng rằng: Chúng ta đã chỉ danh Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; vậy, từ bây giờ chúng ta không thế hại chúng nó được.
20. Chúng ta phải đãi dân đó như vầy: Phải để cho chúng nó sống, hầu cho chớ vì cớ lời thề đã lập, mà chúng ta khiến cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va giáng trên chúng ta.
21. Vậy, các quan trưởng tỏ rằng chúng nó được sống, nhưng phải bị dùng để đốn củi xách nước cho cả hội chúng, y như các quan trưởng đã nói cùng chúng nó.

Chỉ có ba ngày sau sự dối trá đã bị lộ tẩy, và dân sự Y-sơ-ra-ên bắt đầu lằm bằm. Chắc chắn nhiều người nóng tính trong số họ đã đòi được ra tay để huỷ diệt đám dân này. Thứ nhất - vì họ nằm trong số những mục tiêu phải loại khỏi đất Ca-na-an như mạng lệnh của Đức Giê-hô-va mà ban đầu họ có được nghe. Thứ hai - đó lại là một lũ dối trá đáng chết. Có thể là Đức Giê-hô-va sẽ vui lòng khi chúng ta diệt đám dân đi để chuộc lại sai lầm của mình đã vội kết ước với họ mà không cầu hỏi Chúa cho rõ chăng?

Nhưng, đó là cách nghĩ của những kẻ không biết Đức Chúa Trời. Hãy để ý lời các quan trưởng nói - chớ bội ước - vì cớ bội ước thì chúng ta còn chịu sự rủa sả và cơn giận của Chúa còn nhiều hơn. Phải để cho chúng sống, làm tôi mọi cũng được, nhưng phải để cho sống. Chúng ta đã sai lầm một lần, nhưng không thể dùng một sai lầm khác để sửa lại thành đúng được. Bởi cớ đã có giao ước. Mà giao ước thì không thể được xâm phạm đến.

Ngày hôm nay, câu chuyện này có thể giúp gì được cho chúng ta? Giúp được nhiều lắm chứ - một thí dụ thường gặp - để thắng được mọi cám dỗ của ma quỉ trong hôn nhân của mình.

Có những người đến nói với chúng tôi - tôi bị anh ấy lừa, nên mới lấy anh ta. Cho nên bây giờ tôi phải tách khỏi anh ấy thôi... Hơn nữa, anh ta lại chưa tin Chúa, nói xấu con cái Chúa... Mới nghe qua - có thể cho ngay một lời khuyên là thế thì còn chờ gì nữa mà không tách ra?

Nhưng hôn nhân - đó là giao ước. Dù cho bạn có bị lừa hay không, đó cũng là giao ước mà bạn phải giữ, để được phước hạnh và được tránh khỏi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Chúa sẽ có cách để cứu chuộc hôn nhân cùng với gia đình của bạn, và biết đâu nhờ đức tin của người vợ tin Chúa mà chồng cũng sẽ được cứu và được thay đổi, và gia đình sẽ được chữa lành...

Đức Chúa Trời tôn trọng giao ước và tôn trọng những người biết tôn trọng giao ước.

22. Giô-suê bèn gọi dân đó mà nói như vầy: Sao các ngươi đã gạt chúng ta, nói rằng: Chúng tôi ở rất xa các ông, té ra các ngươi ở giữa chúng ta?
23. Vậy, bây giờ, các ngươi bị rủa sả, không dứt làm tôi mọi, cứ đốn củi và xách nước cho nhà của Ðức Chúa Trời ta.
24. Chúng nó bèn thưa cùng Giô-suê rằng: Ấy là điều kẻ tôi tớ ông có hay rõ ràng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của ông đã phán dặn Môi-se, tôi tớ Ngài, biểu ban toàn xứ cho các ông, và diệt hết thảy dân ở trước mặt mình: ấy vậy, chúng tôi vì cớ các ông lấy làm rất sợ hãi cho sự sống mình, nên mới làm như vậy.
25. Bây giờ chúng tôi ở trong tay ông, hãy đãi chúng tôi tùy ý ông cho là tốt lành và công bình.
26. Giô-suê bèn làm như người đã nói, và giải cứu chúng nó khỏi bị tay dân Y-sơ-ra-ên giết.
27. Trong ngày đó, người cắt chúng nó làm kẻ đốn củi và xách nước cho hội chúng và cho bàn thờ của Ðức Giê-hô-va tại trong nơi Ngài chọn lựa; ấy là điều dân đó hãy còn làm đến ngày nay.

Câu chuyện này cho ta thấy thời đó mọi người nhận thức rõ ràng được phước hạnh của sự trung tín, và sự rủa sả kinh khủng đến mức nào dành cho những người bội ước (cho dù họ có là nạn nhân, bị lừa mà phải lập giao ước đó đi chăng nữa). Người Ga-ba-ôn đã được sống, vì họ biết Đức Chúa Trời bảo vệ giao ước, và họ cũng biết rõ rằng những trưởng lão Y-sơ-ra-ên cũng biết rõ ràng như vậy nữa.

Từ thời điểm đó trở đi, tương lai của họ đã được ràng buộc chặt chẽ với tương lai của dân Y-sơ-ra-ên. Họ sẽ được dự phần (cho dù chỉ là phần của tôi tớ) trong đất hứa, trong mọi phước hạnh mà Đức Chúa Trời có hứa ban cho dân sự Y-sơ-ra-ên.

Nhưng, họ cũng được "dự phần" có chung với Y-sơ-ra-ên những kẻ thù mới nữa. Và họ không thể ngờ được rằng chúng lại đến mau như vậy...



2. Hỡi mặt trời, hãy dừng lại! Hỡi mặt trăng, hãy dừng lại!

Câu chuyện giao ước của người Ga-ba-ôn với Y-sơ-ra-ên không kết thúc ở đó, mà thực sự mới chỉ là điểm bắt đầu. Ngay tiếp theo đó trong đoạn 10, chúng ta đọc thấy các vua còn lại trong xứ khi hay tin đó thì lập tức liên minh lại với nhau để đến đánh người Ga-ba-ôn. Vì bây giờ, bởi cớ giao ước, họ đã là một với Y-sơ-ra-ên - nghĩa là họ cũng trở nên kẻ thù nguy hiểm số một của các vua này.

Lại một lần nữa, chúng ta thấy thời đó người ta hiểu sức mạnh của giao ước đến đâu. Ngay cả đến các vua dân ngoại cũng biết liên minh trong giao ước nghĩa là thế nào. Đó là tuy hai nhưng là một. Đó là sức mạnh nhân lên, chứ không phải cộng thêm, và đối với họ đó là nguy hiểm tăng lên gấp bội.

Giô-suê đoạn 10
1. Khi A-đô-ni-Xê-đéc, vua Giê-ru-sa-lem, hay rằng Giô-suê đã chiếm lấy thành A-hi, và tận diệt nó đi, đãi thành A-hi và vua nó như người đã đãi Giê-ri-cô và vua nó, lại hay rằng dân Ga-ba-ôn đã lập hòa với dân Y-sơ-ra-ên và ở cùng họ,
2. thì người lấy làm sợ hãi lắm; vì Ga-ba-ôn là một thành lớn, một đế đô thật; lại lớn hơn thành A-hi, và cả dân sự nó đều là người mạnh dạn.
3. Vậy, A-đô-ni-Xê-đéc, vua thành Giê-ru-sa-lem, sai người đi nói cùng Hô-ham, vua Hếp-rôn, cùng Phi-ram, vua Giạt-mút, cùng Gia-phia, vua La-ki, cùng Ðê-bia, vua Éc-lôn, mà rằng:
4. Hãy đi lên đến ta mà tiếp cứu ta, và đánh thành Ga-ba-ôn; vì nó đã lập hòa cùng Giô-suê và dân Y-sơ-ra-ên.
5. Vậy, năm vua A-mô-rít, tức là vua Giê-ru-sa-lem, vua Hếp-rôn, vua Giạt-mút, vua La-ki, và vua Éc-lôn nhóm hiệp, kéo lên cùng hết thảy quân lính mình, đóng trại trước Ga-ba-ôn, và hãm đành thành.

Nhưng giao ước sẽ không phải là giao ước nữa, nếu như trong hoạn nạn người bạn cùng giao ước với ta lại không đến giải cứu, nhất là khi ta kêu cầu.

6. Người Ga-ba-ôn sai kẻ đến nói cùng Giô-suê tại trại quân Ghinh-ganh, mà rằng: Xin chớ bỏ tôi tớ ông; hãy mau lên đến cùng chúng tôi, giải thoát và tiếp cứu chúng tôi vì hết thảy vua A-mô-rít trong núi đã hiệp lại nghịch chúng tôi.

Và những người biết kính sợ Đức Chúa Trời và biết tôn trọng giao ước đã trỗi dậy để giái cứu bạn mình đang gặp nạn.

7. Vậy, Giô-suê ở Ghinh-ganh đi lên với hết thảy quân lính và những người mạnh dạn.

Không phải chỉ là một sự cứu giúp làm cho có vẻ, mà là hết sức lực mình có trong tay, Giô-suê đã lên đường cũng cả đạo quân cùng với những người mạnh dạn khác trong dân sự. Lúc này không hề thấy một lời lằm bằm, hoặc là thái độ nhẩn nha (mặc kệ, cũng đáng đời cho những kẻ dám lừa dối chúng ta này phải chết dưới tay quân thù...). Không! Họ vội vã mà đi, suốt đêm để đến sớm làm sao cho kịp chiến đấu cho những người vừa mới lừa gạt mình xong, nhưng giờ đây đã ở trong cùng một giao ước với mình.

8. Ðức Giê-hô-va phán cùng Giô-suê rằng: Chớ sợ, vì ta đã phó chúng nó vào tay ngươi, chẳng còn một ai đứng nổi trước mặt ngươi được.
9. Vậy, Giô-suê ở Ghinh-ganh đi trọn đêm, rồi chợt đến áp chúng nó.
10. Ðức Giê-hô-va làm cho chúng nó vỡ chạy trước mặt Y-sơ-ra-ên, khiến cho bị đại bại gần Ga-ba-ôn; Y-sơ-ra-ên rượt đuổi chúng nó theo đường dốc Bết-Hô-rôn, và đánh họ cho đến A-xê-ca và Ma-kê-đa.

Còn về phần Đức Giê-hô-va thì sao? Ngài chiến đấu cho người Ga-ba-ôn cũng như chiến đấu cho chính Y-sơ-ra-ên. Mà thực tế là dưới quan điểm của giao ước thì không có gì khác nhau cả. Cho nên trận chiến này cũng là trận chiến của Chúa cho dân sự Ngài.

11. Khi chúng nó chạy trốn trước mặt Y-sơ-ra-ên và xuống dốc Bê-Hô-rôn, thì Ðức Giê-hô-va khiến đá lớn từ trời rớt xuống cả đường cho đến A-xê-ca, và chúng nó đều bị chết. Số những người bị chết về mưa đá nhiều hơn số những người bị dân Y-sơ-ra-ên giết bằng gươm.
12. Ngày mà Ðức Giê-hô-va phó dân A-mô-rít cho dân Y-sơ-ra-ên, thì Giô-suê thưa cùng Ðức Giê-hô-va tại trước mặt Y-sơ-ra-ên, mà rằng: Hỡi mặt trời, hãy dừng lại trên Ga-ba-ôn; Hỡi mặt trăng, hãy ngừng lại trên trũng A-gia-lôn!
13. Mặt trời bèn dừng, mặt trăng liền ngừng, Cho đến chừng dân sự đã báo thù quân nghịch mình. Ðiều đó há không có chép trong sách Gia-sa sao? Mặt trời dừng lại giữa trời, và không vội lặn ước một ngày trọn.
14. Từ trước và về sau, chẳng hề có ngày nào như ngày đó, là ngày Ðức Giê-hô-va có nhậm lời của một loài người; vì Ðức Giê-hô-va chiến cự cho dân Y-sơ-ra-ên.
15. Rồi Giô-suê và cả Y-sơ-ra-ên trở về trại quân Ghinh-ganh.

Thậm chí, đây là trường hợp duy nhất trong lịch sử loài người mà Đức Chúa Trời đã nhậm lời của một con người khiến mặt trời và mặt trăng dừng lại trong thời gian gần trọn một ngày! Quyền năng của Chúa sẵn sàng đến đâu cho những người sống theo giao ước. Và niềm tin tưởng của những con người sống biết giữ giao ước là lớn đến đâu, khiến Giô-suê đủ dạn dĩ mà kêu cầu một phép lạ như vậy! Nhưng ông biết điều mình đang làm là theo giao ước, và ông biết Đức Chúa Trời Đấng tôn trọng giao ước!

Bạn có thể nói trường hợp của bạn thì thật tồi tệ không giống một ai khác trên đất, bạn có thể nói là hôn nhân của bạn không thể cứu vãn được nữa rồi chỉ có cách chia tay mà thôi, bạn có thể nói công việc của mình tồi tệ quá buộc phải thất hứa không thanh toán hết những khoản đã vay mượn. Nhưng, hãy dũng cảm sống theo giao ước, hãy gọi cho mặt trời ân điển dừng lại trên đời bạn, hãy gọi cho mặt trăng yên ủi dừng lại trên đời bạn! Bạn sẽ kinh nghiệm được quyền năng giải cứu của Đấng hôm qua, hôm nay và cho đến đời đời không hề thay đổi!

Chúa bao giờ cũng ở cùng những người tôn trọng giao ước, và Ngài cũng trông đợi bạn kêu cầu lên Ngài - và Ngài đã kết ước với bạn. Hãy gọi, và Chúa sẽ đến. Vì trận chiến này không phải chỉ là của riêng mỗi chúng ta. Còn có Chúa, Người Bạn Lớn ở cùng!

Bạn thân mến ơi, còn nếu bạn thuộc vào những người còn chưa dám đặt lòng tin nơi Chúa, xin bạn hãy suy nghĩ và quyết định ngày hôm nay. Chúa là đáng tin cậy, và Ngài mời gọi chúng ta đến với Ngài!


3. Giao ước đời đời

Có một khía cạnh đặc biệt nữa có thể khiến chúng ta bừng tỉnh mà nhận ra rằng những câu chuyện giao ước khác nhau có chép trong Kinh thánh đó không chỉ đơn thuần là những câu chuyện lịch sử. Nếu chúng chỉ là lịch sử thì đọc cũng hay và thú vị đấy, nhưng chưa chắc gì đã động chạm đến lòng chúng ta, vì chúng ta nghĩ nó không có liên quan ảnh hưởng trực tiếp gì đến mình.

Nhưng giao ước thì khác, có thể những sự kiện lúc lập giao ước đã là lịch sử, nhưng nó còn giữ nguyên hiệu lực của mình từ đời này qua đời khác nữa. Và phước lành dành cho những người tôn trọng giao ước cũng như sự rủa sả đổ trên những kẻ khinh thường giao ước vẫn còn giữ nguyên sức mạnh của mình.

Trong Thánh Kinh chúng ta có thể đọc thấy phần tiếp tục của câu chuyện giao ước của người Y-sơ-ra-ên với những người Ga-ba-ôn. Theo cách nghĩ của người thế gian là cách nghĩ không tôn trọng giao ước, thì có lẽ câu chuyện giao ước giữa hai dân tộc này đã dừng lại ở đó. Một câu chuyện hay và ly kỳ hồi hộp như trong phim đã kết thúc. Và sau đó ai đi đường nấy... Nhưng nào có phải như vậy. Giao ước đã lập nên giữa hai dân chỉ kết thúc quyền hạn khi và chỉ khi một trong hai dân không còn tồn tại. Nếu đời con cháu họ có phạm điều gì nghịch lại với giao ước - thì phần thưởng vẫn sẽ cứ là tai hoạ, rủa sả.

Trong trường hợp của giao ước với người Ga-ba-ôn mà chúng ta đang theo dõi đây, thì câu chuyện được nhắc đến là vài trăm năm sau đó, nghĩa là sau thời điểm nó được thiết lập nên.

2 Sa-mu-ên đoạn 21
1. Về đời Ða-vít, có một ách cơ cẩn trong ba năm liên tiếp. Ða-vít cầu vấn Ðức Giê-hô-va; Ngài đáp cùng người rằng: Sự nầy xảy đến vì cớ Sau-lơ và nhà đổ huyết của người, bởi vì người có giết dân Ga-ba-ôn.
2. Vua bèn truyền gọi dân Ga-ba-ôn, và nói chuyện với họ. Người Ga-ba-ôn chẳng thuộc về dân sự Y-sơ-ra-ên, nhưng họ là kẻ sống sót của dân A-mô-rít; dân Y-sơ-ra-ên có thề hứa tha thứ họ. Dầu vậy, Sau-lơ vì lòng sốt sắng về dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, đã tìm cách trừ diệt họ.

Ở đây chúng ta đọc thấy gì: Sau-lơ, vị vua vốn không thích vâng lời Đức Chúa Trời, cũng là người có thái độ coi giao ước chẳng đáng giá gì, đã trực tiếp bội ước. Có lẽ ông ta cũng nghĩ mình làm điều đó vì lợi ích cho dân sự và đất nước mình, nhưng kết quả thật đáng buồn thay cho người có lòng coi thường giao ước. Tất cả những gì ông ta đạt được cuối cùng là sự rủa sả cho dân sự của ông, và tai hoạ đến cho dòng dõi ông còn sót lại sau này.

Hãy để ý Sau-lơ làm điều đó bởi cớ lòng sốt sắng cho dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa - không biết ngày hôm nay có biết bao nhiêu con cái Chúa cũng "sốt sắng" theo kiểu như vậy, để mà ủng hộ người khác vội vàng bỏ lời ước, bỏ hết những gì thuộc về trách nhiệm và lời hứa hẹn với những người khác. Tôi nghĩ là những trường hợp như vậy vẫn còn thường xuyên gặp phải ngày hôm này. Có lẽ vì chúng ta không nhận thức hết về quyền phép ẩn giấu của giao ước. Giá như chúng ta học được bài học đau xót này của Sau-lơ...

Bạn thấy không, suốt hàng trăm năm sau, và thực tế là cho đến tận ngày hôm nay, mọt khi còn người Y-sơ-ra-ên và người Ga-ba-ôn, thì giao ước này không hề mất đi chút nào quyền hạn của nó. Chúng ta cũng thấy Đức Chúa Trời là Đấng luôn ghi nhớ và bảo vệ mọi giao ước đã từng được lập nên. Ngài đã nhắc lại cho Đa-vít được biết nguyên nhân cội rễ của sự rủa sả xẩy đến.

Còn Đa-vít, là một con người của giao ước, đã sớm hiểu ra được ngay sau đó mình phải làm gì.

3. Ấy vậy, Ða-vít hỏi dân Ga-ba-ôn rằng: Ta phải làm sao cho các ngươi, lấy vật gì mà chuộc tội, hầu cho các ngươi chúc phước cho cơ nghiệp của Ðức Giê-hô-va?
4. Dân Ga-ba-ôn tâu cùng vua rằng: Chúng tôi đối cùng Sau-lơ và nhà người chẳng đòi bạc hay vàng, chúng tôi cũng chẳng có phép giết người nào trong Y-sơ-ra-ên. Ða-vít tiếp: Vậy các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi?
5. Họ đáp cùng vua rằng: Người ấy có diệt trừ chúng tôi; người có toan mưu làm cho chúng tôi biết mất khỏi cả địa phận Y-sơ-ra-ên.
6. Thế thì, hãy phó cho chúng tôi bảy người trong những con trai người; chúng tôi sẽ treo chúng nó trước mặt Ðức Giê-hô-va ở Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ là người được Ðức Giê-hô-va chọn. Vua đáp: Ta sẽ phó chúng nó cho.
7. Ða-vít dong thứ Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu của Sau-lơ, vì cớ lời thề Ða-vít và Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, đã lập với nhau trước mặt Ðức Giê-hô-va.

Sự bội ước phải bị trả giá. Đa-vít sẵn sàng trả giá đó để sự rủa sả ngừng lại, để phục hồi lại giao ước với người Ga-ba-ôn. Những người này chẳng phải ở dưới quyền ông sao? Ông chẳng có thể "giải quyết tận gốc nan đề Ga-ba-ôn" bằng gươm và giáo như Sau-lơ sao? Không, người của Đức Chúa Trời hiểu về các định luật thuộc linh, hiểu về giao ước vì bản thân ông cũng là một người trọng ước, cho nên ông đã phải nài xin họ tha thứ, để họ chúc phước lại cho dân sự Y-sơ-ra-ên.

Hãy để ý - Đa-vít không dám ép buộc họ nhận một của lễ chuộc nào mà theo ý ông thấy là phải, mà ông và dân sự có thể quyên góp ra cho đủ, ông buộc phải nghe theo đòi hỏi của họ. Lúc này họ là chủ nợ. Họ có quyền trên cả ông!

Của chuộc tội mà những người Ga-ba-ôn đòi - đó là máu, máu của dòng dõi vua Sau-lơ. Có thể đối với cách nghĩ của thế giới ngày hôm nay đó là điều không văn minh cho lắm, nhưng đó lại là điều mà người Ga-ba-ôn thấy thế mới là đủ để chuộc lại tội bội ước của Y-sơ-ra-ên trước mặt Đức Giê-hô-va. Những điều này có phải cho chúng ta thấy rõ hơn Chúa là Đấng đang chứng kiến và phân xử hết?

Và Đa-vít đã phải làm theo ý họ. Nhưng, ở đây, chúng ta để ý thấy một chi tiết mới trong câu 7. Khi thuận theo đòi hỏi của người Ga-ba-ôn để phục theo giao ước, Đa-vít đã phải đối đầu với một đòi hỏi của một giao ước khác. Đó là lời thề giao ước của ông với Giô-na-than - con trai vua Sau-lơ đã lập trước mặt Đức Giê-hô-va. Một mặt - ông phải giao phó vào tay những người đòi nợ máu kia những con cái trong dòng họ của Sau-lơ còn sót lại, mặt khác - bởi cớ giao ước ông phải gìn giữ và bảo hộ những con cái của Giô-na-than. Mê-phi-bô-sết - là người cùng một lúc ở dưới ảnh hưởng của cả hai giao ước nói trên. Cuối cùng ông đã được tha thứ bởi cớ giao ước thứ hai.

Câu chuyện giao ước giữa Giô-na-than và Đa-vít sẽ còn mô tả cho chúng ta giao ước dưới một góc độ khác nữa, nhưng ở đây, chúng ta hãy để ý nhân vật Mê-phi-bô-sết như là hình bóng của mỗi một người tin Chúa chúng ta. Ông ta sinh ra là một con người tàn tật, trong một dòng tộc không vâng lời, ở dưới sự rủa sả do sự không vâng lời và tội ác của tổ phụ mình để lại. Cũng giống như chúng ta, sanh ra trong thế gian mang nguyên tội trong mình, ở dưới sự rủa sả, không có hy vọng, không có giao ước với Đức Chúa Trời. Nhưng bởi cớ giao ước của Je-sus - bây giờ chúng ta được hưởng địa vị hoàng gia. Mê-phi-bô-sết cũng không có gì để xứng đáng được, nhưng, bởi cớ giao ước, ông vẫn được ngồi ăn cùng bàn với Vua.

Rất có thể chúng ta ngày hôm nay cũng đang sống dưới ảnh hưởng của nhiều giao ước khác nhau, loại thứ nhất - đó là những giao ước mà có thể cha ông về phần xác thịt của chúng ta đã từng thề thốt mà lập nên (những lễ kết ước, kết nghĩa, cắt máu ăn thề cũng chưa phải đã là một chuyện quá xa xôi trong lịch sử để mà chúng ta có thể không nhớ đến), loại thứ hai - đó là những giao ước của Đức Chúa Trời đã lập với những tổ phụ đức tin trong Kinh thánh, mà ngày hôm nay chúng ta đã trở nên kẻ kế tục, nối tiếp dòng dõi đức tin khi chúng ta tiếp nhận Chúa Je-sus và bước vào một giao ước mới với Ngài. Nhưng giao ước của Chúa Je-sus thì mạnh hơn, vì đó là giao ước của sự Tha Tội và sự Cứu Chuộc!

Bạn thân mến, một khi chúng ta đã nhận thức ra được về quyền phép ảnh hưởng kéo dài của giao ước, chúng ta sẽ đọc những câu chuyện Thánh Kinh với một thái độ khác. Vì quyển sách Giao Ước này có chép cho chúng ta những Giao Ước đời đời, mà chúng ta bây giờ đang ở dưới ảnh hưởng của chúng. Chúng ta cần phải đọc kỹ vì quyền lợi cũng như trách nhiệm của chúng ta nằm ở đó - những Lời hứa phước lành cho một đời sống đầy dẫy đức tin, thành công, sung mãn và những điều răn để giữ mình tránh được sự rủa sả, tai họa, thất bại cũng nằm ở đó. Thật kỳ diệu thay, Lời Chúa bây giờ đối với chúng ta đó là những Lời hứa trang trọng về quyền lợi mà chúng ta có thể dạn dĩ đến mà tiếp nhận từ Chính Đấng Bảo Đảm cho Giao Ước, và Quyển Sách Thánh này bây giờ đã trở nên bản khế ước thừa kế gia tài của Chúa dành cho mỗi tín đồ.

Giô-suê đoạn 1
5. Trót đời ngươi sống, thì chẳng sẽ ai được chống cự trước mặt ngươi. Ta sẽ ở cùng ngươi như ta đã ở cùng Môi-se; ta sẽ không lìa ngươi, không bỏ ngươi đâu...
9. Ta há không có phán dặn ngươi sao? Hãy vững lòng bền chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng; vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi vẫn ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi.

Hê-bơ-rơ 4:16. Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.

Hãy dạn dĩ lên, hãy đến với Chúa! Hãy trình mọi nhu cầu của mình trong lời cầu nguyện. Nếu bạn chưa có sự sống - hãy đến với Je-sus - Đấng Trung bảo cho Giao Ước Mới. Ngài đang chờ đợi bạn. Nếu bạn thiếu thốn - hãy đến mà tiếp nhận phước lành. Nếu bạn ốm đau bệnh tật - hãy đứng lên mà xử dụng quyền được chữa lành. Nếu bạn thất bại hoặc khó khăn trong công việc - hãy cầu xin sự dẫn dắt và sự vùa giúp của Chúa. Nếu bạn đang mắc nạn - thì hãy vững lòng! Bởi cớ giao ước, hãy kêu cầu sự giải cứu và hãy giữ vững lòng tin trong khi chờ đợi. Đấng phải đến sẽ đến, Ngài không chậm trễ đâu!

Hê-bơ-rơ đoạn 10
37. Còn ít lâu, thật ít lâu nữa, Thì Ðấng đến sẽ đến; Ngài không chậm trễ đâu.
38. Người công bình của ta sẽ cậy đức tin mà sống, Nhưng nếu lui đi thì linh hồn ta chẳng lấy làm đẹp chút nào.
39. Về phần chúng ta, nào phải là kẻ lui đi cho hư mất đâu, bèn là kẻ giữ đức tin cho linh hồn được cứu rỗi.

Và bạn ơi, chúng ta cũng hãy giữ trọn vẹn lòng trung tín với Ngài! Chúa không bao giờ lìa bỏ chúng ta, Ngài cũng không bao giờ muốn chúng ta lìa bỏ Ngài...

Hê-bơ-rơ đoạn 6
10. Ðức Chúa Trời không phải là không công bình mà bỏ quên công việc và lòng yêu thương của anh em đã tỏ ra vì danh Ngài, trong khi hầu việc các thánh đồ và hiện nay đương còn hầu việc nữa.
11. Nhưng chúng ta mong rằng mỗi người trong anh em tỏ lòng sốt sắng như vậy, đặng giữ lòng đầy dẫy sự trông cậy cho đến cuối cùng;
12. đến nỗi anh em không trễ nải, nhưng cứ học đòi những kẻ bởi đức tin và lòng nhịn nhục mà được hưởng lời hứa.
13. Khi Ðức Chúa Trời hứa cùng Áp-ra-ham, và vì không thể chỉ Ðấng nào lớn hơn, nên Ngài chỉ chính mình Ngài mà thề với người rằng:
14. Chắc ta sẽ ban phước cho ngươi nhiều, và khiến hậu tự ngươi sanh sản đông thêm.
15. Ấy, Áp-ra-ham đã nhịn nhục đợi chờ như vậy, rồi mới được điều đã hứa.
16. Người ta thường mượn danh một Ðấng lớn hơn mình mà thề, phàm có cãi lẫy điều gì, thì lấy lời thề mà định.
17. Ðức Chúa Trời cũng vậy, muốn càng tỏ ra cho những kẻ hưởng lời hứa biết ý định Ngài là chắc chắn không thay đổi, thì dùng lời thề;
18. hầu cho nhờ hai điều chẳng thay đổi đó, và về hai điều ấy Ðức Chúa Trời chẳng có thể nói dối, mà chúng ta tìm được sự yên ủi lớn mạnh, là kẻ đã trốn đến nơi ẩn náu, mà cầm lấy sự trông cậy đã đặt trước mặt chúng ta.
19. Chúng ta giữ điều trông cậy nầy như cái neo của linh hồn, vững vàng bền chặt, thấu vào phía trong màn,
20. trong nơi thánh mà Ðức Chúa Jêsus đã vào như Ðấng đi trước của chúng ta, vì đã trở nên thầy tế lễ thượng phẩm đời đời, theo ban Mên-chi-xê-đéc.

Còn có một lý do để cơ-đốc nhân không muốn "làm phiền" Chúa bởi những nhu cầu "nhỏ nhặt" thường xuyên của mình. Nhưng nếu chúng ta tìm hiểu tiếp về giao ước thì sẽ thấy không phải như vậy. Chúa vui sướng khi chúng ta vui sướng - Ngài luôn sẵn sàng đáp ứng cho mọi nhu cầu của chúng ta. Vì quan hệ giao ước còn lớn hơn những ràng buộc trách nhiệm giữa hai bên. Đó cũng không phải là quan hệ kiểu ông chủ và đầy tớ như nhiều người tưởng. Đó là tình bạn hữu...

 

T.Q.H. Tinlanh.Ru



© 1999-2017 Tinlanh.Ru