3. Giao ước đời đời
Có một khía cạnh đặc biệt nữa có thể khiến chúng ta bừng tỉnh mà nhận ra rằng những câu chuyện giao ước khác nhau có chép trong Kinh thánh đó không chỉ đơn thuần là những câu chuyện lịch sử. Nếu chúng chỉ là lịch sử thì đọc cũng hay và thú vị đấy, nhưng chưa chắc gì đã động chạm đến lòng chúng ta, vì chúng ta nghĩ nó không có liên quan ảnh hưởng trực tiếp gì đến mình.
Nhưng giao ước thì khác, có thể những sự kiện lúc lập giao ước đã là lịch sử, nhưng nó còn giữ nguyên hiệu lực của mình từ đời này qua đời khác nữa. Và phước lành dành cho những người tôn trọng giao ước cũng như sự rủa sả đổ trên những kẻ khinh thường giao ước vẫn còn giữ nguyên sức mạnh của mình.
Trong Thánh Kinh chúng ta có thể đọc thấy phần tiếp tục của câu chuyện giao ước của người Y-sơ-ra-ên với những người Ga-ba-ôn. Theo cách nghĩ của người thế gian là cách nghĩ không tôn trọng giao ước, thì có lẽ câu chuyện giao ước giữa hai dân tộc này đã dừng lại ở đó. Một câu chuyện hay và ly kỳ hồi hộp như trong phim đã kết thúc. Và sau đó ai đi đường nấy... Nhưng nào có phải như vậy. Giao ước đã lập nên giữa hai dân chỉ kết thúc quyền hạn khi và chỉ khi một trong hai dân không còn tồn tại. Nếu đời con cháu họ có phạm điều gì nghịch lại với giao ước - thì phần thưởng vẫn sẽ cứ là tai hoạ, rủa sả.
Trong trường hợp của giao ước với người Ga-ba-ôn mà chúng ta đang theo dõi đây, thì câu chuyện được nhắc đến là vài trăm năm sau đó, nghĩa là sau thời điểm nó được thiết lập nên.
2 Sa-mu-ên đoạn 21
1. Về đời Ða-vít, có một ách cơ cẩn trong ba năm liên tiếp. Ða-vít cầu vấn Ðức Giê-hô-va; Ngài đáp cùng người rằng: Sự nầy xảy đến vì cớ Sau-lơ và nhà đổ huyết của người, bởi vì người có giết dân Ga-ba-ôn.
2. Vua bèn truyền gọi dân Ga-ba-ôn, và nói chuyện với họ. Người Ga-ba-ôn chẳng thuộc về dân sự Y-sơ-ra-ên, nhưng họ là kẻ sống sót của dân A-mô-rít; dân Y-sơ-ra-ên có thề hứa tha thứ họ. Dầu vậy, Sau-lơ vì lòng sốt sắng về dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, đã tìm cách trừ diệt họ.
Ở đây chúng ta đọc thấy gì: Sau-lơ, vị vua vốn không thích vâng lời Đức Chúa Trời, cũng là người có thái độ coi giao ước chẳng đáng giá gì, đã trực tiếp bội ước. Có lẽ ông ta cũng nghĩ mình làm điều đó vì lợi ích cho dân sự và đất nước mình, nhưng kết quả thật đáng buồn thay cho người có lòng coi thường giao ước. Tất cả những gì ông ta đạt được cuối cùng là sự rủa sả cho dân sự của ông, và tai hoạ đến cho dòng dõi ông còn sót lại sau này.
Hãy để ý Sau-lơ làm điều đó bởi cớ lòng sốt sắng cho dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa - không biết ngày hôm nay có biết bao nhiêu con cái Chúa cũng "sốt sắng" theo kiểu như vậy, để mà ủng hộ người khác vội vàng bỏ lời ước, bỏ hết những gì thuộc về trách nhiệm và lời hứa hẹn với những người khác. Tôi nghĩ là những trường hợp như vậy vẫn còn thường xuyên gặp phải ngày hôm này. Có lẽ vì chúng ta không nhận thức hết về quyền phép ẩn giấu của giao ước. Giá như chúng ta học được bài học đau xót này của Sau-lơ...
Bạn thấy không, suốt hàng trăm năm sau, và thực tế là cho đến tận ngày hôm nay, mọt khi còn người Y-sơ-ra-ên và người Ga-ba-ôn, thì giao ước này không hề mất đi chút nào quyền hạn của nó. Chúng ta cũng thấy Đức Chúa Trời là Đấng luôn ghi nhớ và bảo vệ mọi giao ước đã từng được lập nên. Ngài đã nhắc lại cho Đa-vít được biết nguyên nhân cội rễ của sự rủa sả xẩy đến.
Còn Đa-vít, là một con người của giao ước, đã sớm hiểu ra được ngay sau đó mình phải làm gì.
3. Ấy vậy, Ða-vít hỏi dân Ga-ba-ôn rằng: Ta phải làm sao cho các ngươi, lấy vật gì mà chuộc tội, hầu cho các ngươi chúc phước cho cơ nghiệp của Ðức Giê-hô-va?
4. Dân Ga-ba-ôn tâu cùng vua rằng: Chúng tôi đối cùng Sau-lơ và nhà người chẳng đòi bạc hay vàng, chúng tôi cũng chẳng có phép giết người nào trong Y-sơ-ra-ên. Ða-vít tiếp: Vậy các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi?
5. Họ đáp cùng vua rằng: Người ấy có diệt trừ chúng tôi; người có toan mưu làm cho chúng tôi biết mất khỏi cả địa phận Y-sơ-ra-ên.
6. Thế thì, hãy phó cho chúng tôi bảy người trong những con trai người; chúng tôi sẽ treo chúng nó trước mặt Ðức Giê-hô-va ở Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ là người được Ðức Giê-hô-va chọn. Vua đáp: Ta sẽ phó chúng nó cho.
7. Ða-vít dong thứ Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu của Sau-lơ, vì cớ lời thề Ða-vít và Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, đã lập với nhau trước mặt Ðức Giê-hô-va.
Sự bội ước phải bị trả giá. Đa-vít sẵn sàng trả giá đó để sự rủa sả ngừng lại, để phục hồi lại giao ước với người Ga-ba-ôn. Những người này chẳng phải ở dưới quyền ông sao? Ông chẳng có thể "giải quyết tận gốc nan đề Ga-ba-ôn" bằng gươm và giáo như Sau-lơ sao? Không, người của Đức Chúa Trời hiểu về các định luật thuộc linh, hiểu về giao ước vì bản thân ông cũng là một người trọng ước, cho nên ông đã phải nài xin họ tha thứ, để họ chúc phước lại cho dân sự Y-sơ-ra-ên.
Hãy để ý - Đa-vít không dám ép buộc họ nhận một của lễ chuộc nào mà theo ý ông thấy là phải, mà ông và dân sự có thể quyên góp ra cho đủ, ông buộc phải nghe theo đòi hỏi của họ. Lúc này họ là chủ nợ. Họ có quyền trên cả ông!
Của chuộc tội mà những người Ga-ba-ôn đòi - đó là máu, máu của dòng dõi vua Sau-lơ. Có thể đối với cách nghĩ của thế giới ngày hôm nay đó là điều không văn minh cho lắm, nhưng đó lại là điều mà người Ga-ba-ôn thấy thế mới là đủ để chuộc lại tội bội ước của Y-sơ-ra-ên trước mặt Đức Giê-hô-va. Những điều này có phải cho chúng ta thấy rõ hơn Chúa là Đấng đang chứng kiến và phân xử hết?
Và Đa-vít đã phải làm theo ý họ. Nhưng, ở đây, chúng ta để ý thấy một chi tiết mới trong câu 7. Khi thuận theo đòi hỏi của người Ga-ba-ôn để phục theo giao ước, Đa-vít đã phải đối đầu với một đòi hỏi của một giao ước khác. Đó là lời thề giao ước của ông với Giô-na-than - con trai vua Sau-lơ đã lập trước mặt Đức Giê-hô-va. Một mặt - ông phải giao phó vào tay những người đòi nợ máu kia những con cái trong dòng họ của Sau-lơ còn sót lại, mặt khác - bởi cớ giao ước ông phải gìn giữ và bảo hộ những con cái của Giô-na-than. Mê-phi-bô-sết - là người cùng một lúc ở dưới ảnh hưởng của cả hai giao ước nói trên. Cuối cùng ông đã được tha thứ bởi cớ giao ước thứ hai.
Câu chuyện giao ước giữa Giô-na-than và Đa-vít sẽ còn mô tả cho chúng ta giao ước dưới một góc độ khác nữa, nhưng ở đây, chúng ta hãy để ý nhân vật Mê-phi-bô-sết như là hình bóng của mỗi một người tin Chúa chúng ta. Ông ta sinh ra là một con người tàn tật, trong một dòng tộc không vâng lời, ở dưới sự rủa sả do sự không vâng lời và tội ác của tổ phụ mình để lại. Cũng giống như chúng ta, sanh ra trong thế gian mang nguyên tội trong mình, ở dưới sự rủa sả, không có hy vọng, không có giao ước với Đức Chúa Trời. Nhưng bởi cớ giao ước của Je-sus - bây giờ chúng ta được hưởng địa vị hoàng gia. Mê-phi-bô-sết cũng không có gì để xứng đáng được, nhưng, bởi cớ giao ước, ông vẫn được ngồi ăn cùng bàn với Vua.
Rất có thể chúng ta ngày hôm nay cũng đang sống dưới ảnh hưởng của nhiều giao ước khác nhau, loại thứ nhất - đó là những giao ước mà có thể cha ông về phần xác thịt của chúng ta đã từng thề thốt mà lập nên (những lễ kết ước, kết nghĩa, cắt máu ăn thề cũng chưa phải đã là một chuyện quá xa xôi trong lịch sử để mà chúng ta có thể không nhớ đến), loại thứ hai - đó là những giao ước của Đức Chúa Trời đã lập với những tổ phụ đức tin trong Kinh thánh, mà ngày hôm nay chúng ta đã trở nên kẻ kế tục, nối tiếp dòng dõi đức tin khi chúng ta tiếp nhận Chúa Je-sus và bước vào một giao ước mới với Ngài. Nhưng giao ước của Chúa Je-sus thì mạnh hơn, vì đó là giao ước của sự Tha Tội và sự Cứu Chuộc!
Bạn thân mến, một khi chúng ta đã nhận thức ra được về quyền phép ảnh hưởng kéo dài của giao ước, chúng ta sẽ đọc những câu chuyện Thánh Kinh với một thái độ khác. Vì quyển sách Giao Ước này có chép cho chúng ta những Giao Ước đời đời, mà chúng ta bây giờ đang ở dưới ảnh hưởng của chúng. Chúng ta cần phải đọc kỹ vì quyền lợi cũng như trách nhiệm của chúng ta nằm ở đó - những Lời hứa phước lành cho một đời sống đầy dẫy đức tin, thành công, sung mãn và những điều răn để giữ mình tránh được sự rủa sả, tai họa, thất bại cũng nằm ở đó. Thật kỳ diệu thay, Lời Chúa bây giờ đối với chúng ta đó là những Lời hứa trang trọng về quyền lợi mà chúng ta có thể dạn dĩ đến mà tiếp nhận từ Chính Đấng Bảo Đảm cho Giao Ước, và Quyển Sách Thánh này bây giờ đã trở nên bản khế ước thừa kế gia tài của Chúa dành cho mỗi tín đồ.
Giô-suê đoạn 1
5. Trót đời ngươi sống, thì chẳng sẽ ai được chống cự trước mặt ngươi. Ta sẽ ở cùng ngươi như ta đã ở cùng Môi-se; ta sẽ không lìa ngươi, không bỏ ngươi đâu...
9. Ta há không có phán dặn ngươi sao? Hãy vững lòng bền chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng; vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi vẫn ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi.
Hê-bơ-rơ 4:16. Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.
Hãy dạn dĩ lên, hãy đến với Chúa! Hãy trình mọi nhu cầu của mình trong lời cầu nguyện. Nếu bạn chưa có sự sống - hãy đến với Je-sus - Đấng Trung bảo cho Giao Ước Mới. Ngài đang chờ đợi bạn. Nếu bạn thiếu thốn - hãy đến mà tiếp nhận phước lành. Nếu bạn ốm đau bệnh tật - hãy đứng lên mà xử dụng quyền được chữa lành. Nếu bạn thất bại hoặc khó khăn trong công việc - hãy cầu xin sự dẫn dắt và sự vùa giúp của Chúa. Nếu bạn đang mắc nạn - thì hãy vững lòng! Bởi cớ giao ước, hãy kêu cầu sự giải cứu và hãy giữ vững lòng tin trong khi chờ đợi. Đấng phải đến sẽ đến, Ngài không chậm trễ đâu!
Hê-bơ-rơ đoạn 10
37. Còn ít lâu, thật ít lâu nữa, Thì Ðấng đến sẽ đến; Ngài không chậm trễ đâu.
38. Người công bình của ta sẽ cậy đức tin mà sống, Nhưng nếu lui đi thì linh hồn ta chẳng lấy làm đẹp chút nào.
39. Về phần chúng ta, nào phải là kẻ lui đi cho hư mất đâu, bèn là kẻ giữ đức tin cho linh hồn được cứu rỗi.
Và bạn ơi, chúng ta cũng hãy giữ trọn vẹn lòng trung tín với Ngài! Chúa không bao giờ lìa bỏ chúng ta, Ngài cũng không bao giờ muốn chúng ta lìa bỏ Ngài...
Hê-bơ-rơ đoạn 6
10. Ðức Chúa Trời không phải là không công bình mà bỏ quên công việc và lòng yêu thương của anh em đã tỏ ra vì danh Ngài, trong khi hầu việc các thánh đồ và hiện nay đương còn hầu việc nữa.
11. Nhưng chúng ta mong rằng mỗi người trong anh em tỏ lòng sốt sắng như vậy, đặng giữ lòng đầy dẫy sự trông cậy cho đến cuối cùng;
12. đến nỗi anh em không trễ nải, nhưng cứ học đòi những kẻ bởi đức tin và lòng nhịn nhục mà được hưởng lời hứa.
13. Khi Ðức Chúa Trời hứa cùng Áp-ra-ham, và vì không thể chỉ Ðấng nào lớn hơn, nên Ngài chỉ chính mình Ngài mà thề với người rằng:
14. Chắc ta sẽ ban phước cho ngươi nhiều, và khiến hậu tự ngươi sanh sản đông thêm.
15. Ấy, Áp-ra-ham đã nhịn nhục đợi chờ như vậy, rồi mới được điều đã hứa.
16. Người ta thường mượn danh một Ðấng lớn hơn mình mà thề, phàm có cãi lẫy điều gì, thì lấy lời thề mà định.
17. Ðức Chúa Trời cũng vậy, muốn càng tỏ ra cho những kẻ hưởng lời hứa biết ý định Ngài là chắc chắn không thay đổi, thì dùng lời thề;
18. hầu cho nhờ hai điều chẳng thay đổi đó, và về hai điều ấy Ðức Chúa Trời chẳng có thể nói dối, mà chúng ta tìm được sự yên ủi lớn mạnh, là kẻ đã trốn đến nơi ẩn náu, mà cầm lấy sự trông cậy đã đặt trước mặt chúng ta.
19. Chúng ta giữ điều trông cậy nầy như cái neo của linh hồn, vững vàng bền chặt, thấu vào phía trong màn,
20. trong nơi thánh mà Ðức Chúa Jêsus đã vào như Ðấng đi trước của chúng ta, vì đã trở nên thầy tế lễ thượng phẩm đời đời, theo ban Mên-chi-xê-đéc.
T.Q.H. Tinlanh.Ru
- << Trang trước
- Trang sau