Hudson Taylor (21/5/1832 – 3/6/1905) là một nhà truyền giáo Tin lành người Anh, nổi tiếng bởi chức vụ truyền giáo Tin lành cho Trung quốc. Ông đã đến đây để sáng lập Hội truyền giáo cho Trung quốc và ở lại đất nước này trong suốt 51 năm. Hội truyền giáo của ông sáng lập đã đưa được 800 người giáo sĩ đến Trung hoa, và cải đạo trực tiếp cho hơn 18.000 người Trung hoa.
http://en.wikipedia.org/wiki/Hudson_Taylor
Trong lá thư của Hudson Taylor gởi cho người chị của ông, Hudson Taylor giải thích cách nào Chúa đã khiến ông trở thành một người mới.
Tháng vừa rồi có thể coi là một tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi,và tôi muốn kể cho chị nghe một chút về điều Chúa đã làm cho linh hồn tôi. Tôi có thể khiến chị hiểu rỏ hơn nếu tôi lui về quá khứ một chút.Tâm trí tôi đã bị giao động nhiều từ 6 đến 8 tháng nay, tôi cảm nhận được nhu cầu cho cá nhân và cho hội truyền giáo cần được thánh khiết hơn, cần nhiều sức sống hơn, nhiều quyền năng hơn cho tâm linh chính tôi. Nhưng nhu cầu cá nhân của tôi là lớn nhất. Tôi cảm nhận sự vô ơn, sự nguy hiểm,sự phạm tội vì đã không gần gũi với Chúa nhiều hơn. Tôi cầu nguyện, vật vã, kiêng ăn, cố gắng hết sức làm những quyết định mới, đọc lời Chúa siêng năng hơn, dành nhiều thì giờ để tỉnh nguyện hơn_nhưng tất cả đều là vô ích. Mỗi ngày, gần như mỗi giờ, ý thức về tội lỗi làm tôi ngộp thở.
Tôi biết nếu tôi ở trong Chúa, mọi việc sẽ tốt đẹp, nhưng tôi không làm được điều đó. Tôi bắt đầu một ngày với sự cầu nguyện, quyết định sẽ chú tâm vào Chúa luôn luôn, nhưng sức ép của trách nhiệm và những sự bị gián đoạn thường xuyên khiến tôi quên Ngài. Thần kinh tôi bị căng thẳng khiến tôi khó chế ngự được sự nóng nảy, những ý nghĩ xấu và thỉnh thoảng những lời nói không nhân hậu. Mỗi ngày là tôi có bản liệt kê những tội lỗi, sự thất bại và sự thiếu thốn quyền năng.
Tôi tự hỏi:”không có lối thoát nào chăng? Tôi cứ phải sống như thế này cho đến cuối cùng sao, luôn luôn có sự tranh chiến và nhiều lần là thất bại?" Làm sao tôi có thể giảng một cách thành thật là “Hễ ai đã tiếp nhận Chúa Jesus, Ngài ban cho quyền phép để trở nên con cái Đức Chúa Trời” {Giăng 1:12} khi mà điều đó không xãy ra trong kinh nghiệm của tôi? Thay vì trở nên mạnh mẽ hơn, tôi dường như yếu đuối hơn, và có ít sức mạnh hơn đối với tội lỗi. Tôi thù ghét chính mình, tôi thù ghét tội lỗi của tôi, dù vậy tôi không có sức mạnh để đắc thắng tội lỗi. Không có điều gì khiến tôi ao ước hơn là sư thánh khiết, nhưng tôi càng cố gắng để có sự thánh khiết bao nhiêu thì điều đó lại vượt ra khỏi tầm tay tôi, cho đến nỗi hy vọng của tôi gần như không còn nữa.
Tôi biết chắc rằng trong Chúa tôi sẽ có mọi điều tôi cần, nhưng câu hỏi thực tế là -- làm thế nào đề có được điều đó. Chúa là Đấng thật giàu có,nhưng tôi lại nghèo khó. Ngài mạnh mẽ, nhưng tôi lại yếu đuối. Chúa Jesus nói Ngài là cây nho và chúng ta là những nhánh cây. Tôi biết chắc là ở trong rể cây và thân cây có đầy nhựa sống nhưng vấn đề là làm sao nhựa cây chảy vào cái cành cây bé nhỏ của tôi. Khi ánh sáng lời Chúa soi dần dần vào tâm trí tôi, tôi thấy rằng đức tin là yếu tố đòi hỏi duy nhất.-- Đức tin là nắm lấy sự trọn vẹn của Ngài và coi như là điều đó thuộc về tôi. Nhưng tôi không có được loại đức tin đó.
Khi sự đau khổ của tôi lên đến tột cùng, một câu trong lá thư của John McCarthy đã khiến cái vảy rơi khỏi mắt tôi và Đức Thánh Linh bày tỏ cho tôi lẽ thật về sự làm một với Chúa Jesus mà tôi chưa hề biết trưóc đây. McCathy nói “nhưng làm sao để đức tin được mạnh mẽ? Không phải bằng cách cố gắng để có đức tin, nhưng bằng cách yên nghỉ trên Đấng thành tín”.
Khi mà tôi đọc thấy được điều đó,tôi hiểu ra ngay. Nếu chúng ta không thành tín, Ngài là Đấng thành tín { II Ti mô thê 2:13} Tôi nhìn xem Chúa Jesus và thấy Ngài nói:"Ta sẽ không bao giờ lìa bỏ ngươi" {Hê bơ rơ 13: 5}
Tôi nghĩ tôi đã cố gắng một cách tuyệt vọng để yên nghĩ trong Ngài. Tôi sẽ không cố gắng nữa. Vì Ngài đã chằng từng hứa rằng Ngài sẽ ở trong tôi -- Không bao giờ lìa tôi, không bao giờ bỏ tôi”.
Tôi nghĩ đến cây nho và nhánh cây. Sự lầm lẫn của tôi thật là lớn khi tôi muốn lấy nhựa cây, sự trọn vẹn từ Ngài. Tôi thấy rằng không những Chúa Jesus không bao giờ lìa bỏ tôi, nhưng tôi là một phần của thân thể Ngài, của thịt và xương Ngài. Cây nho không phải chỉ là rễ thôi mà là tất cả -- rể, thân, cành, nhánh, lá, hoa,quả. Và Chúa Jesus không phải chỉ là thế thôi -- Ngài là đất và là ánh sáng mặt trời, không khí, và mưa rào, và hàng ngàn lần hơn những điều chúng ta mơ tưởng, ao ước hay cần đến. Ôi, niềm vui thấy được lẽ thật này!
Thật là một điều tuyệt dịu khi được làm một Đấng Cứu chuộc đã sống lại và được vinh hiển, được là một chi thể của Đấng Christ. Hãy nghĩ xem điều này có nghĩa gì. Có thể nào Đấng Christ là giàu có và tôi lại nghèo khó chăng? Có thể nào bàn tay phải của bạn giàu có và bàn tay trái nghèo túng không? Hay cái đầu của bạn được nuôi-dưỡng đầy đủ, còn thân thể của bạn thì đói khát không?
Điều ngọt ngào nhất là sự yên nghỉ có được khi chúng ta được làm một với Ngài. Tôi không còn lo lắng về điều gì nữa bởi vì tôi biết, Chúa có quyền năng thi hành ý muốn của Ngài. Và ý muốn của Ngài là ý muốn của tôi. Việc Ngài đặt tôi ở đâu hay theo cách nào không còn quan trọng nữa. Đó là việc Ngài cần lo liệu, không phải tôi. Bởi vì ngay cả trong hoàn cảnh dễ dàng nhất tôi vẫn cần đến ân điển của Ngài, và trong hoàn cảnh khó khăn nhất, ân điển của Ngài đủ cho tôi rồi
Vậy nếu Ngài đặt tôi ở trong một hoàn cảnh khó xử, Ngài há chẳng sẽ ban cho tôi sự hướng dẫn sao, nếu tôi ở trong hoàn cảnh thật khó khăn, Ngài sẽ ban ân điển dư dật, nếu tôi ở dưới sức ép và thử thách, Ngài sẽ ban cho thêm sức mạnh. Không cần phải lo sợ rằng nguồn tiếp liệu Ngài sẽ không đủ trong trường hợp khẩn cấp. Và nguồn tiếp liệu của Ngài sẽ là của tôi,bởi vì Ngài thuộc về tôi, Ngài ở với tôi và Ngài ở trong tôi.
Từ khi mà Chúa Jesus đã bắt đầu ở trong tấm lòng của tôi, bởi đức tin, tôi thật là hạnh phước.Tôi không tốt đẹp hơn trước. Nói một cách khác, tôi không mơ ước được khá hơn hay cố gắng để khá hơn. Nhưng tôi đã chết và được chôn với Đấng Christ -- Và cũng được sống lại nữa! Bây giờ Đấng Christ sống trong tôi {Ga la ti 2: 20).
Xin chúng ta đừng nghĩ Ngài ở xa chúng ta, khi Đức Chúa Trời đã khiến chúng ta làm một với Ngài, là chi thể chính thân thể Ngài. Và xin chúng ta đừng nghĩ rằng kinh nghiệm này, sự thật này chỉ thuôc về một số người thôi. Đó là đặc quyền của mỗi con cái của Đức Chúa Trời ngay từ lúc mới được sanh ra.
Thúy Anh phỏng dịch theo “The exchanged life J. Hudson Taylor explains how GOD made him a new life” trích trong Decision tháng 10/2003
Hong Thao - mucsu.net