Trước tiên, chúng ta phải biết sự hiệp một vốn là bản tính của Đức Chúa Trời ba ngôi.
Và ý muốn ban đầu của Ngài cho con người ở vườn Ê-đem cũng là như vậy. A-đam và Ê-va, hai người, một thịt, với Đức Chúa Trời là chủ, là người bạn thân. Một thiên đàng trên đất.
Sau đó sự chia rẽ mới đến, là kết quả của tội lỗi họ. Ma quỉ là kẻ chia rẽ đã đến, khi nó đã chia rẽ được con người ra khỏi Đức Chúa Trời bằng những lời dối trá kích thích tư dục, thì đã nắm quyền cai trị thế gian Chồng bắt đầu cai trị trên vợ, vợ thành nô lệ của chồng. Họ đổ lỗi cho nhau, và đổ lỗi cho người khác.
Con cái họ cũng đi theo dấu chân họ, Cain giết A-bên. Máu vô tội đã đổ trên đất. Và từ đó đến nay máu biết bao nhiêu người lại đã đổ xuống. Con người đã trở thành kẻ thù của nhau. Còn ma quỉ thì đắc chí với nguyên tắc "chia để trị" của nó.
Lịch sử chúng ta đã bắt đầu như vậy, và những gì chúng ta thấy ngày hôm nay trong thế gian là trạng thái chia rẽ, thù nghịch, chiến tranh liên miên, từ trong gia đình ra ngoài xã hội. Những tư tưởng đen tối tràn ngập trong cách suy nghĩ của con người: Và điều đáng buồn là những tư tưởng đó cũng được con người - những con cái Chúa mới được tái sanh mang theo vào trong Hội Thánh.
Ta tốt hơn hắn.
Ai cũng cho mình là phải, là hơn người khác. Là cái rốn của vũ trụ. Người có học khinh người không có học, kẻ có tiền lên mặt với người nghèo. Dân tộc này khinh thường dân tộc kia.
Ta được ơn hơn, ta cầu nguyện hay hơn, ta được người lãnh đạo quí hơn v.v...
Hắn thật khác ta, có lẽ hắn muốn chống lại ta.
Người này cười diễu người kia vì sự họ không giống mình. Một nhà thơ đã mô tả trong một bài thơ chyện con ngựa chê con lạc đà là lũ ngựa gãy lưng, còn con lạc đà thì chê con ngựa là giống lạc đà kém phát triển. Và chỉ có Đức Chúa Trời cười thầm chúng nó, vì Ngài đã tạo ra chúng là hai loài khác nhau.
Hắn là nguyên nhân những nan đề của ta.
Kẻ kiêu ngạo quen cho mình là không hề lầm lỗi và không thể sai được, cho nên khi thấy mọi sự diễn ra không theo ý muốn, anh ta dễ dàng buộc tội những người khác. "Tại hắn nên mọi sự mới ra thế này." Tại bố mẹ tôi, tại cô ấy, tại anh ấy, tại trời mưa, và tại con sư tử ngoài đường...
Anh ta không có tinh thần vâng phục, anh ta kiêu ngạo, anh ta bao giờ cũng lắm ý kiến...
Và sau đó, ma quỉ ném cho người ta một cách giải quyết nan đề "thuận tiện nhất".
Nếu muốn giải quyết nan đề, ta phải trừ hắn đi (hay là - ta không thèm nghe hắn nữa).
Những kẻ có lỗi đó phải đi đầy Xi-bê-ri, cho vào trại tập trung! Chính phủ có lỗi ư? Nổi loạn, đảo chính! Bố mẹ có lỗi? Bỏ đi khỏi nhà! Vợ (hay chồng) có lỗi? Đá thúng đụng nia!
Hắn là nguyên nhân mọi sự, hắn có thái độ không hợp tác, phải dứt phép thông công! Ông mục sư, ông truyền đạo có lỗi? Đi nói cho mọi người đều biết ông ta xấu như thế nào, kêu gọi người ta tách ra...
Đáng buồn thay, nhưng đó là thế gian đã dạy chúng ta hành động trong Hội Thánh theo cách của nó.