"Kìa, anh chị em ăn ở hoà thuận nhau, thật tốt đẹp thay!
Ấy khác nào dầu quí giá đổ ra trên đầu, chảy xuống râu, tức râu của A-rôn, chảy đến trôn áo người;
Lại khác nào sương móc Hẹt-môn, sa xuống các núi Si-ôn; vì tại đó Đức Giê-hô-va đã ban phước, tức là sự sống cho đến đời đời." (Thi thiên 133)
Kinh Thánh mô tả cho chúng ta một bức tranh cuộc sống tuyệt vời - đó là khi giữa anh chị em có những mối quan hệ hoà thuận, hiệp nhất, được bám rễ vào tình yêu thương. Nó là nguồn sản sinh ra niềm vui, sự thoả mãn, đầy đủ bất tận.
Khi chúng ta hiệp một, thì sự hiện diện của Đức Thánh Linh (mà Thánh Kinh mô tả qua hình ảnh dầu quí giá) sẽ thấm đậm vào đời sống mỗi con người, từ trên xuống dưới. Dầu của sự chữa lành bệnh, của những trái tim được hàn gắn, của sự vui mừng cứu rỗi. Không một ai bị bỏ sót.
Và những phước lành của Đức Chúa Trời sẽ như sương móc hàng ngày cho chúng ta, thành nguồn nước từ đỉnh núi cao nhất xứ Y-sơ-ra-ên để tưới nước cho mọi cánh đồng. Phước lành của Đức Chúa Trời sẽ tuôn chảy tràn đầy trên cuộc sống dân sự Ngài, và không một nhu cầu nào của đời sống là không được đáp ứng.
Bài thi thiên đặc biệt này không ca ngợi một cách rõ ràng Đức Chúa Trời, nhưng nó ca ngợi một cuộc sống hiệp một, là sự thể hiện của sự sống đời đời có Chúa làm chủ.
Kìa, anh chị em ăn ở hoà thuận nhau, thật tốt đẹp thay!
Đó là điều kiện, là tiêu chuẩn của cuộc sống thiên đàng. Phong cách sống đó cần được thể hiện trong đời sống chúng ta, cũng như trong Hội Thánh.
Vì khi sự hiệp một cai trị trong quan hệ của chúng ta, thì ma quỉ không thể ăn cắp được những phước lành khỏi dân sự Chúa, không thể tấn công nổi đạo quân của Ngài. Cùng lúc đó, sự sáng của chúng ta sẽ lôi cuốn những con người ở thế gian, đang sống trong nỗi cô đơn, thù ghét, và bị khinh rẻ. Sự hiệp một của chúng ta sẽ gọi họ về nhà cùng Cha chúng ta trên trời. Chúa Jê-sus chẳng từng cầu nguyện về điều đó hay sao?
"Như Cha đã sai Con trong thế gian, thì Con cũng sai họ trong thế gian.
Con vì họ tự làm nên thánh, hầu cho họ cũng nhờ lẽ thật mà được nên thánh vậy.
ấy chẳng những vì họ mà Con cầu xin thôi đâu, nhưng cũng vì kẻ nghe lời họ mà tin đến Con nữa,
Để cho ai nấy hiệp làm một, như Cha ở trong Con, và Con ở trong Cha; lại để cho họ cũng ở trong chúng ta, đặng thế gian tin rằng chính Cha đã sai Con đến.
Con đã ban cho họ sự vinh hiển mà Cha đã ban cho Con, để hiệp làm một cũng như chúng ta vẫn là một.
Con ở trong họ và Cha ở trong Con, để cho họ toàn vẹn hiệp làm một, và cho thế gian biết chính Cha đã sai Con đến, và Cha đã yêu thương họ cũng như Cha đã yêu thương Con."
(Giăng 17:18-23)
Bạn có thấy không? Chúa đã nhắc đến bạn trong lời cầu nguyện của Ngài!
Ngài đã sai chúng ta (cả tôi và bạn) đi làm chứng về Ngài với sứ điệp của sự hiệp một. Bạn và tôi, chúng ta cùng làm việc với nhau đem người khác về hoà thuận lại với Đức Chúa Trời. Và sự hiệp một luôn chiếm vị trí ưu tiên tuyệt đối trong đời sống và công việc chúng ta.
Hiệp một như thế nào? Như Đức Chúa Con hiệp một với Đức Chúa Cha!
Có thể đối với bạn riêng ý nghĩ rằng Con có thể chống đối Cha đã là sự phạm thượng kinh khủng. Nhưng Jê-sus muốn bạn và tôi cùng tiến tới sự hiệp một trong Ngài y như vậy. Ngài đã ban danh vinh hiển của Ngài cho chúng ta. Ngài đã yêu thương tất cả chúng ta. Để chúng ta cũng yêu thương nhau và hiệp một như gia đình, như một thân thể sống. Đó là kế hoạch ưu việt của Đức Chúa Trời cho tôi và bạn. Tình yêu thương thể hiện ra trong những con người đã được yêu thương. Và nó lẳng lặng chiếu sáng. Một ánh sáng tuyệt vời để lôi cuốn con người thế gian.
Nhưng chắc bây giờ trong đầu bạn tức khắc đã xuất hiện những trường hợp mà bạn thấy con cái Chúa không hoà thuận, và ăn ở không tốt đẹp, và những cơ-đốc nhân mà bạn không thấy ưa thích. Người anh em, hay chị em đã làm bạn bị tổn thương, đã làm hại đến bạn. Hay là sự hiệp một chỉ là một ước mơ viển vông, những lời nói hoa mỹ không thành hiện thực bao giờ?
Chúng ta có thể hiệp làm một. Nhưng chúng ta phải học cách xây dựng sự hiệp một và biết cách gìn giữ nó. Và Kinh Thánh chỉ cho chúng ta biết con đường để đến được mục đích đó.
Trước tiên, chúng ta phải biết sự hiệp một vốn là bản tính của Đức Chúa Trời ba ngôi.
Và ý muốn ban đầu của Ngài cho con người ở vườn Ê-đem cũng là như vậy. A-đam và Ê-va, hai người, một thịt, với Đức Chúa Trời là chủ, là người bạn thân. Một thiên đàng trên đất.
Sau đó sự chia rẽ mới đến, là kết quả của tội lỗi họ. Ma quỉ là kẻ chia rẽ đã đến, khi nó đã chia rẽ được con người ra khỏi Đức Chúa Trời bằng những lời dối trá kích thích tư dục, thì đã nắm quyền cai trị thế gian Chồng bắt đầu cai trị trên vợ, vợ thành nô lệ của chồng. Họ đổ lỗi cho nhau, và đổ lỗi cho người khác.
Con cái họ cũng đi theo dấu chân họ, Cain giết A-bên. Máu vô tội đã đổ trên đất. Và từ đó đến nay máu biết bao nhiêu người lại đã đổ xuống. Con người đã trở thành kẻ thù của nhau. Còn ma quỉ thì đắc chí với nguyên tắc "chia để trị" của nó.
Lịch sử chúng ta đã bắt đầu như vậy, và những gì chúng ta thấy ngày hôm nay trong thế gian là trạng thái chia rẽ, thù nghịch, chiến tranh liên miên, từ trong gia đình ra ngoài xã hội. Những tư tưởng đen tối tràn ngập trong cách suy nghĩ của con người: Và điều đáng buồn là những tư tưởng đó cũng được con người - những con cái Chúa mới được tái sanh mang theo vào trong Hội Thánh.
Ta tốt hơn hắn.
Ai cũng cho mình là phải, là hơn người khác. Là cái rốn của vũ trụ. Người có học khinh người không có học, kẻ có tiền lên mặt với người nghèo. Dân tộc này khinh thường dân tộc kia.
Ta được ơn hơn, ta cầu nguyện hay hơn, ta được người lãnh đạo quí hơn v.v...
Hắn thật khác ta, có lẽ hắn muốn chống lại ta.
Người này cười diễu người kia vì sự họ không giống mình. Một nhà thơ đã mô tả trong một bài thơ chyện con ngựa chê con lạc đà là lũ ngựa gãy lưng, còn con lạc đà thì chê con ngựa là giống lạc đà kém phát triển. Và chỉ có Đức Chúa Trời cười thầm chúng nó, vì Ngài đã tạo ra chúng là hai loài khác nhau.
Hắn là nguyên nhân những nan đề của ta.
Kẻ kiêu ngạo quen cho mình là không hề lầm lỗi và không thể sai được, cho nên khi thấy mọi sự diễn ra không theo ý muốn, anh ta dễ dàng buộc tội những người khác. "Tại hắn nên mọi sự mới ra thế này." Tại bố mẹ tôi, tại cô ấy, tại anh ấy, tại trời mưa, và tại con sư tử ngoài đường...
Anh ta không có tinh thần vâng phục, anh ta kiêu ngạo, anh ta bao giờ cũng lắm ý kiến...
Và sau đó, ma quỉ ném cho người ta một cách giải quyết nan đề "thuận tiện nhất".
Nếu muốn giải quyết nan đề, ta phải trừ hắn đi (hay là - ta không thèm nghe hắn nữa).
Những kẻ có lỗi đó phải đi đầy Xi-bê-ri, cho vào trại tập trung! Chính phủ có lỗi ư? Nổi loạn, đảo chính! Bố mẹ có lỗi? Bỏ đi khỏi nhà! Vợ (hay chồng) có lỗi? Đá thúng đụng nia!
Hắn là nguyên nhân mọi sự, hắn có thái độ không hợp tác, phải dứt phép thông công! Ông mục sư, ông truyền đạo có lỗi? Đi nói cho mọi người đều biết ông ta xấu như thế nào, kêu gọi người ta tách ra...
Đáng buồn thay, nhưng đó là thế gian đã dạy chúng ta hành động trong Hội Thánh theo cách của nó.
Nhưng trong Đấng Christ mọi sự đều phải khác.
Hội Thánh là trung tâm để Đức Chúa Trời hiệp một con người lại với Ngài.
Và nền tảng của sự hiệp một đó là chính Chúa Jê-sus, Đấng đã đổ huyết của chính Mình để "phá bỏ những bức tường ngăn cách, là sự thù nghịch đã chia rẽ chúng ta, ... và vì bởi thập tự giá Ngài đã làm cho sự thù nghịch tiêu diệt, nên nhờ thập tự giá đó Ngài khiến cả hai hiệp thành một thể, mà làm hoà thuận với Đức Chúa Trời" (Ê-phê-sô 2:14, 16).
Và bây giờ trong Đấng Christ không còn sự phân biệt chủng tộc, đẳng cấp, địa vị xã hội nữa, mà anh chị em thảy đều làm một (xem Ga-la-ti 3:26-28).
Và bây giờ chúng ta có: Một Thân, Một Thánh Linh, Một sự Trông cậy, Một Chúa, Một Đức tin, Một phép báp-têm, Một Đức Chúa Trời và Cha của mọi người (Ê-phê-sô 4:4-6)
Và những gì liên kết, gìn giữ chúng ta, cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp một đó, là tình yêu thương - động lực của mọi việc chúng ta làm trong đời sống và trong Hội Thánh (Ê-phê-sô 4:2,3).
Tình yêu thương là sức mạnh hiệp một.
Nó lôi cuốn người ta lại gần nhau.
Nó ràng buộc, gìn giữ chúng ta với nhau.
Nó khiến chúng ta có cùng chung những ước muốn.
Và tình yêu đó đã được đổ đầy vào trong mỗi trái tim chúng ta. (Rô-ma 5:5)
"Ta ban cho các ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi pải yêu nhau; như ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi hãy yêu nhau thể ấy. Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta." (Giăng 13:34,35)
Thế gian sẽ tin nhận Jê-sus, nếu họ thấy sự hiệp một trong tình yêu thương của các tín đồ.
Mục đích của bài viết này là để gieo vào trong lòng bạn một ước muốn sự hiệp một bằng mọi cố gắng của mình tại nơi bạn ở và hầu việc Chúa. Nếu bây giờ bạn đã có ước mong đó, thì hãy đọc tiếp để biết một cách ngắn gọn những nguyên tắc để xây dựng nó.
Để xây dựng sự hiệp một đó chúng ta phải học cách trước tiên là từ bỏ những tham muốn ích kỷ của mình đi. Xác thịt muốn giành cho mình, tình yêu thì muốn ban cho.
Bạn có dám bỏ mình đi hay không?
Hãy học cách tôn trọng những người khác hơn mình. Và nhạy bén phục vụ các nhu cầu (cả đời sống thuộc linh, tâm hồn, và cuộc sống vật chất) của họ.
Nếu bạn muốn học cách xây dựng đời sống mình trên nguyên tắc hiệp một này, trước tiên hãy áp dụng nó trong gia đình của mình đã. Người thân nhất của bạn ở đó. Người hiểu bạn nhất, và khi bạn yếu đuối cũng là người nhanh chóng đến nâng đỡ bạn nhất - là cha mẹ, người bạn đời của bạn, và con cái bạn nữa. Nếu bạn chưa làm nổi điều này trong vòng những người thân, cùng gắn liền lợi ích mọi mặt, thì làm sao bạn có thể xây được sự hiệp một trong vòng những người lạ? Nếu bạn bỏ mặc con cái vất vưởng để đi "hầu việc Chúa", liệu những người mới được tái sanh có được bạn chăm sóc thật sự hay không?
Có phải là cai trị Hội Thánh chỉ nên là những con người khéo cai trị (điều hành, chăm sóc) gia đình mình?
Nếu bạn đang xây dựng tốt sự hiệp một trong gia đình, và muốn cũng gây dựng trong vòng những người lân cận, thì bạn phải trở thành người làm hoà. Làm hoà khác với giữ hoà, khi bạn dĩ hoà vi quí. Làm hoà con người lại với Đức Chúa Trời, đưa họ đến với sự vâng phục những chân lý Lời Ngài dạy, đó là cách duy nhất đúng để làm hoà con người lại với nhau, vì chúng ta chỉ có thể hoà hợp nhau trong đức tin và niềm trông cậy của Chúa ban.
Bản thiết kế của Đức Chúa Trời
Cuối cùng, trước khi bắt tay thực sự vào việc, bạn cần phải nhìn thấy mô hình của những gì mình ước muốn xây. Hay là bản thiết kế của Đức Chúa Trời cho nó.
Đó là sự hiệp một của thân thể (Cô-rinh-tô 12, Rô-ma 12) khi những chi thể khác nhau hiệp một trong ước muốn, chứ không phải của trại lính nơi mọi người đều giống hệt nhau và mọi mệnh lệnh đều phải tuân theo vô điều kiện.
"Vì chưng chúng ta, hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa." (1 Cô-rinh-tô 12:13)
Chúng ta là chi thể đối với nhau, và chúng ta cần đến nhau. Nói với người lân cận mình rằng "tôi có thể vẫn cứ sống tốt mà chẳng cần đến anh" cũng ngây ngô y như chuyện cái chân lại nói với tay rằng "ta chẳng cần đến ngươi", hoặc như khi cái tai nói rằng "ta chẳng thuộc vào cái cơ thể này vì ở đó chẳng có ai giống ta". Không!
"Nếu chân rằng: Vì ta chẳng phải là tay, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó chân không có phần trong thân. Và Nếu tai rằng: Vì ta chẳng phải là mắt, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng tai phải bởi đó không có phần trong thân. Ví bằng cả thân đều là mắt, thì sự nghe ở đâu? Ví bằng cả thân đều là tai, thì sự ngửi ở đâu? Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời đã sắp đặt cho các chi thể của thân, ban cho mỗi một chi thể cái địa vị theo ý Ngài lấy làm tốt mà chỉ định. Nếu chỉ có một chi thể mà thôi, thì cái thân ở đâu? Vậy, có nhiều chi thể, song chỉ có một thân." (1 Cô-rinh-tô 12:15-20)
Phao-lô nói về thân thể Đấng Christ, mà mỗi người đều trực thuộc. "Các chi thể không làm một việc giống nhau". Chúng ta khác nhau, nhưng không một ai trong chúng ta có trong mình đủ mọi ơn để hầu việc cách hoàn toàn trọn vẹn. Điều này cũng đúng trong quan hệ một gia đình, mà mối quan hệ giữa vợ chồng cũng được định theo mẫu "một thịt".
Đó là lý do vì sao chúng ta cần đến lẫn nhau.
Không ai được nghĩ rằng mình có thể sống thiếu các anh chị em mình.
Chúng ta không thể tự mình là đủ.
Chúng ta không thể cho phép mình một sự xa xỉ là kiêu ngạo đến như vậy.
Các bài giảng trong Hội thánh thường mang tính cá nhân, nhấn mạnh cái "TÔI". Cơ-đốc nhân đã quen nghĩ thế này: "Tôi tiếp nhận Chúa Jê-sus làm Cứu Chúa riêng của mình. Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng Christ ban thêm sức cho tôi. Tôi có khải tượng và sự kêu gọi. Tôi có sự thông công với Đức Chúa Trời. Tôi cần phải vâng phục Đức Chúa Trời. Tôi, tôi, tôi." Tất nhiên là điều đó là đúng, và không cần phải bàn cãi. Đức Chúa Trời quả thật làm việc riêng với mỗi người chúng ta. Chúng ta tiếp nhận Ngài cách riêng tư, tương giao với Ngài, được đến nhận mọi phước lành của Ngài và phải chịu trách nhiệm trước Ngài. Nhưng quan trọng hơn phải thấy được là Kinh Thánh nhấn mạnh không ở chữ "TÔI", mà ở chữ "chúng ta".
Trước tiên, Kinh Thánh đề cao không phải cá nhân, mà tập thể.
Hội thánh.
Thân thể.
Gia đình.
Chúng ta không thể đầy phước hạnh chân thật khi riêng rẽ, mà chỉ khi cùng nhau! Chỉ khi cùng là chi thể của một thân!
"Lại, trong các chi thể, khi có một cái nào chịu đau đớn, thì cái khác đều cùng chịu; và khi một cái nào được tôn trọng, thì các cái khác đều cùng vui mừng." (1 Cô-rinh-tô 12:26)
Chúng ta ràng buộc với nhau.
Chúng ta phụ thuộc vào nhau.
Quan điểm "ai biết phận người nấy" không chấp nhận được đối với cơ-đốc nhân nào biết Kinh Thánh. Nó lầm lạc.
Không ai trong chúng ta là tự đủ cho mình.
Dưới ánh sáng của Kinh Thánh thấy rõ là không ai có thể hầu việc Chúa một mình! Và chính vì vậy nên cần phải giải phóng mọi người khỏi sự "cá nhân chủ nghĩa trong Đấng Christ". Mỗi người chúng ta có một chỗ nhất định. Công việc nhất định. Và Nếu thiếu nhau chúng ta không trọn vẹn và vô dụng, cũng vô dụng giống như cánh tay bị cắt rời khỏi thân. Nó có thể làm gì được? Nó có thể làm điều gì tốt khi lìa khỏi thân thể? Đó chỉ là một cục thịt xấu xí đẫm máu. Khi mà cánh tay được nối liền với thân thể và nằm đúng vị trí, nó thật tuyệt vời. Nó là hữu ích.
Mỗi người chúng ta là đặc biệt.
Mỗi người chúng ta có vai trò riêng của mình.
Mỗi người chúng ta cần đến người lân cận mình, và người lân cận cũng cần đến ta.
chúng ta không thể sống thiếu nhau được! Ôi, cuộc sống chúng ta thật sẽ thay đổi biết bao, Nếu chúng ta thật sự hiểu được điều này!
Bạn khác tôi, đó là tốt, vì bạn sẽ làm được những phần việc tôi không làm nổi. Bạn có cách nhìn khác tôi, đó là tốt, vì Chúa giao cho bạn phần việc khác tôi, và cùng nhau chúng ta sẽ giữ cho nhau khỏi bị lệch đường.
Tôi không thể thiếu bạn.
Tôi cần đến mỗi anh em. Tôi cần đến những ân tứ của anh em, vì tôi không có đủ mọi ơn. Tôi cần đến những sự tỏ ra của anh em, vì tôi không có đủ mọi sự tỏ ra. Tôi cần đến sự khôn ngoan của anh em, vì tôi không có đủ cả sự khôn ngoan. Tôi cần đến sự giúp đỡ của anh em, vì tôi không thể gánh vác sự hầu việc Chúa một mình!
Nếu bạn nghĩ khác, không có nghĩa là bạn phải tách ra đứng trên đôi chân của mình. Nếu cánh tay phải cắt mình ra khỏi thân, thì nó còn hữu ích được bao nhiêu?
Tôi tin Đức Chúa Trời hành động trong lòng tôi cũng hành động trong lòng bạn, để chúng ta cùng hợp sức hoàn thành công việc Ngài giao trên đất.
Bạn không thể thiếu tôi.
Bạn có tin điều này không?
Hội thánh cần phải được tổ chức cách đúng đắn. Các lãnh đạo cần phải làm hết những gì phụ thuộc vào mình để mọi người đều có thể tham gia đóng góp phần mình. Người ta không chỉ đến Hội thánh để nhận, nhưng còn để ban cho! Mỗi một con người cần phải cảm thấy: dù cho phần đóng góp có nhỏ đến đâu, Thân thể vẫn cần đến họ. Thân thể coi trọng họ.
Đức Chúa Trời cần đến công sức của mỗi người.
Không có ai là thừa!
Đức Chúa Trời đã định sẵn chỗ cho mỗi người.
Hay là bạn định chỗ cho họ?
Sự hiệp một là nguồn gốc của phước lành trong mọi lĩnh vực cuộc sống chúng ta. Để cuộc sống chúng ta tràn đầy sự hiện diện và quyền năng Đức Thánh Linh, đầy niềm vui và sự thoả mãn với những phước lành tâm hồn và vật chất dư dật, không phải đợi đến khi lên trời, mà ngay từ bây giờ, trên đất này! Và đó là vũ khí mạnh nhất mà Đức Chúa Trời đã trao cho Hội Thánh bách chiến bách thắng của Ngài, để phá vỡ mọi cửa địa ngục, giải phóng mọi con người.
Không phải là Chúa Jê-sus đã cầu nguyện về điều đó hay sao?
Không phải là Đức Chúa Cha đã nhậm lời cầu nguyện đó sao?
Chúng ta có thể đạt được những mục đích của Đức Chúa Trời ... khi chúng ta ở cùng nhau.
Q.H. Tinlanh.ru