Vào đầu mùa hè năm 1994, Kevin Carter (1960-1994) được lên đầu trang báo. anh vừa được giải thưởng Pulitzer, dành cho các nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Sung sướng với thành công của mình, anh đã viết thư cho bố mẹ: “Con xin chúc mừng tất cả, con mong đến khi được gặp bố mẹ và cho bố mẹ xem phần thưởng của con. Đây là sự công nhận cấp cao nhất của nghề nghiệp con, mà trước kia con chẳng bao giờ dám mơ đến.”
Kevin Carter nhận giải Pulitzer nhờ các bức ảnh của mình "Nạn đói ở Sudan", chụp vào đầu mùa xuân năm 1993. Vào những ngày đó, Carter bay tới Sudan để ghi lại quay những hình ảnh của nạn đói tại một ngôi làng nhỏ. Mệt mỏi sau một ngày chụp những cảnh đói chết người, anh rời ngôi làng đến bìa rừng để nghỉ ngơi dưới bụi cây nhỏ và đột nhiên nghe thấy một tiếng rên nho nhỏ. Nhìn quanh, anh thấy một cô gái bé nhỏ nằm trên mặt đất, dường như sắp chết vì đói. anh muốn chụp một bức ảnh của cô bé, nhưng bỗng thấy một con chim kên kên đang đậu sau cô bé chỉ cách có vài bước. Với kinh nghiệm săn mồi, con kên kên kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cô bé chết vì kiệt sức. Rất cẩn thận, cố gắng không để con chim bị đánh động, Kevin đã chọn vị trí tốt nhất và đã chụp ảnh. Sau đó, anh đợi cả chục phút, hy vọng rằng con chim bay đi cho anh ta cơ hội để chụp cảnh khác tốt hơn. Nhưng con chim không chịu bay, và, cuối cùng, anh đã nhổ một cành cây và xua đuổi nó đi.
Một ngày sau anh trở về Johannesburg (Nam Phi). Vào thời gian này nạn đói ở Sudan là một "chủ đề nóng bỏng", và New York Times ngay lập tức đã mua lại bức ảnh của anh, 26 tháng ba, năm 1993 nó đã được xuất bản. Và mọi sự đã bắt đầu! Người thợ nhiếp ảnh nhanh chóng trở thành biểu tượng của cảnh ngộ ở châu Phi, và Kevin Carter đã trở thành một người nổi tiếng. Đó là một chiến thắng! Tuy nhiên, chiến thắng thực sự đến sau đó, 23 Tháng Năm, 1994, khi Carter nhận giải Pulitzer.
Nhưng vẫn có một bóng mây đen trong niềm vui của anh. Lúc đầu, nhỏ nhẹ, sau đó ngày một to hơn và trở thành một câu hỏi lớn: Điều gì đã xảy ra với cô bé sau đó? Tại sao anh đã không giúp cô? Báo chí không còn gọi anh là "một nhiếp ảnh tài hoa” nữa. "Người đàn ông bình tĩnh điều chỉnh ống kính của mình, bất chấp các nỗi đau khổ một cô bé" - tạp chí "Thời gian" (Florida) đã viết trên những trang báo của mình - "cũng chẳng khác gì một con thú dữ, một con kên kên.”
Sau đó, Carter nói với bạn bè của mình rằng anh hối tiếc rằng đã không giúp cô bé: vì ở gần đó là một doanh trại Liên Hiệp quốc có cung cấp sự trợ giúp cho những người đói. Nhưng đã quá muộn. anh đã rơi vào sự ức chế trầm cảm nặng. Điều này ngay lập tức ảnh hưởng đến công việc của anh: trên đường đến một cuộc họp quan trọng, anh đã trễ máy bay, sau đó lại để mất cơ hội khác được tham gia quay phim...
Sáng ngày 27 tháng 7 - sáng ngày cuối cùng của cuộc đời mình, Kevin thức dậy với vẻ ngoài tươi tỉnh. Thay vì nằm ở giường cho đến trưa, anh đã đi đến một tờ báo địa phương, nói chuyện với các đồng nghiệp cũ. Sau đó, anh đã đi đến thăm một quả phụ - vợ của người bạn thân của mình, người đã bị giết vài tháng trước. Khoảng 9 giờ chiều, Carter đã lái xe đến một bờ con sông nhỏ, kéo một ống nối từ ống xả vào trong khoang xe, đóng cửa lại, mở nhạc lên, nổ máy xe và ... ngủ thiếp đi.
Trong lá thư tuyệt mệnh, Kevin Carter đã viết: "Tôi đã quá mệt mỏi ... không có điện thoại ... không có tiền trả thuê ... về trẻ em ... về áp lực của nợ nần và tiền! Tôi bị ám ảnh bởi những ký ức về các vụ giết người, về những xác chết, sự hận thù và đau đớn ... về nạn đói và những đứa trẻ đau thương."
Một bức ảnh thời sự như vậy thường được chụp với tốc độ lộ sáng là một phần trăm giây. Nếu để lâu hơn, ảnh sẽ nhòe. Một phần trăm giây cho một bức ảnh, chỉ là một khoảnh khắc. Nó có thể giúp thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ mô tả được điều gì đó trên bề mặt, nhưng không đủ chiều sâu để hiểu được một cuộc đời và giúp đỡ được con người.
Đó là cách sống của thế gian, đặc biệt là thời nay – chạy theo những gì ấn tượng, cảm xúc nhất thời, nhưng thoáng qua, đằng sau chúng chỉ là những gì nông cạn của xác thịt, chứ không phải tâm linh. Đấy không phải là một cuộc sống có tình yêu thương, hay là nếu có, chỉ một phần trăm. Nó chẳng có ích gì nhiều.
1 Cô-rinh-tô 13
1 . Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên sứ, nếu không có tình yêu thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên hay là chập chỏa vang tiếng.
2 Dầu tôi được ơn nói tiên tri, cùng biết đủ các sự mầu nhiệm, và mọi sự hay biết; dầu tôi có cả đức tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu thương, thì tôi chẳng ra gì.
3 Dầu tôi phân phát gia tài để nuôi kẻ nghèo khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu thương, thì điều đó chẳng ích chi cho tôi.
Đoạn Kinh thánh chỉ ra cho chúng ta thấy rõ rằng, khi không có tình yêu thương, mọi điều con người làm chỉ là:
Trống rỗng (nông cạn),
Chẳng ra gì (chẳng giúp được ai),
Chẳng ích chi (chính người đó bất hạnh).
Những câu trên đã được sứ đồ Phao-lô viết từ hai nghìn năm về trước. Bản tính con người đời này vẫn y nguyên, chỉ có điều ma quỉ càng ngày càng khôn khéo hơn trong việc làm giả, để con người chạy theo lừa chính bản thân mình.
Nhưng, cũng vì thế mà con người càng ngày càng thiếu thốn điều cần nhất. Những con người vội đến với nhau vì những cảm xúc nông nổi, thường là theo sự lôi cuốn của xác thịt, vội vã đến với nhau lập gia đình rồi lại nhanh chóng tan vỡ. Sống theo cách đó thì chúng ta sẽ không có được sự sâu sắc cần thiết, có thể chỉ mới nhận thức được một phần trăm tình yêu thương chân thật.