Chiều sâu của tình yêu thương

Article Index

trai-tim-thien-nhienTình yêu thương – đó là điều được nói đến nhiều nhất trong các bài hát, vì đó là cảm xúc đóng vai trò quan trọng nhất trong cuộc sống con người. Có thể nói là mọi điều tốt đẹp đều bắt nguồn từ đó.
Có lẽ vì thế mà biểu tượng phổ biến của tình yêu thương thời nay là hình trái tim. Trái tim là một cơ quan quan trọng sống còn của cơ thể. Nó âm thầm hoạt động mà bơm máu khắp cơ thể để nuôi và trao đổi chất giữa các tế bào, cho chúng được đầy sức sống.

love symbol with heart insideNhưng, điều nói trên không phải là một mốt mới dựa theo phát minh của y học hiện đại. Người ta từ xưa ai cũng hiểu tình yêu thương là một xúc cảm đặc biệt phải xuất phát từ trong tâm khảm mình. Có thể các bạn chưa biết, ký tự chữ tượng hình tiếng Hoa truyền thống mà có nghĩa là tình yêu (爱) thì có chứa một trái tim (心) nằm ở giữa, bên trong của sự "chấp nhận", "cảm thấy", hay "nhận thức", trong đó cho thấy một cảm xúc duyên dáng.
Như vậy, tình yêu thương là cảm xúc ẩn giấu bên trong của một con người. Mặc dù chúng ta có thể có thể kinh nghiệm nhiều loại cảm xúc khác nhau, trong số đó có rất nhiều cảm xúc bề nổi, tức là thể hiện ra ngoài một cách ồn ào, nhưng tình yêu thương chân chính phải là cảm xúc sâu sắc bên trong. Tóm lại, điều mà đã giấu trong đáy lòng phải có độ sâu.
Giá mà chúng ta ai cũng biết cách nhận biết và trân trọng chiều sâu đó, còn nếu không thì thế gian này sẽ đầy những con người nông cạn hời hợt, vì thời đại ngày nay có xu hướng sống gấp, vội chạy theo những gì bề nổi, ấn tượng, mà không để ý đến bề sâu trong cảm xúc suy nghĩ và hành động mình, để rồi sau đó lại ngạc nhiên vì những đổ vỡ và bất hạnh đến trong cuộc sống.
Những cô cậu làm quen với nhau qua những lời tin nhắn, chát chít mỹ miều và vội vã đến với nhau tìm một cảm giác mới lạ. Những con người chỉ chạy theo sự hào nhoáng và của cải để lập gia đình. Ngay cả trong công việc thiêng liêng, nhiều khi số đông vẫn theo những ai ồn ào, khéo nói khéo tô vẽ, nhưng không để ý đến những con người với đời sống tâm linh thật sự có bề sâu. Nhưng, sự thật thì những gì nông cạn sẽ không bền, không qua được thử thách.
Có một câu chuyện có thể lấy để minh họa về sự nông cạn và hời hợt của xúc cảm người thế gian thời nay. Người ta đua nhau xem những tin giật gân từ các phóng sự về các sự cố, các tai nạn trên thế giới, thích thú vì các hình ảnh “đắt”, nhưng có mấy ai thực sự đồng cảm và làm một điều nào đó cụ thể?

 


Một phần trăm của tình yêu thương

kevincarterVào đầu mùa hè năm 1994, Kevin Carter (1960-1994) được lên đầu trang báo. anh vừa được giải thưởng Pulitzer, dành cho các nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Sung sướng với thành công của mình, anh đã viết thư cho bố mẹ: “Con xin chúc mừng tất cả, con mong đến khi được gặp bố mẹ và cho bố mẹ xem phần thưởng của con. Đây là sự công nhận cấp cao nhất của nghề nghiệp con, mà trước kia con chẳng bao giờ dám mơ đến.”
Kevin Carter nhận giải Pulitzer nhờ các bức ảnh của mình "Nạn đói ở Sudan", chụp vào đầu mùa xuân năm 1993. Vào những ngày đó, Carter bay tới Sudan để ghi lại quay những hình ảnh của nạn đói tại một ngôi làng nhỏ. Mệt mỏi sau một ngày chụp những cảnh đói chết người, anh rời ngôi làng đến bìa rừng để nghỉ ngơi dưới bụi cây nhỏ và đột nhiên nghe thấy một tiếng rên nho nhỏ. Nhìn quanh, anh thấy một cô gái bé nhỏ nằm trên mặt đất, dường như sắp chết vì đói. anh muốn chụp một bức ảnh của cô bé, nhưng bỗng thấy một con chim kên kên đang đậu sau cô bé chỉ cách có vài bước. Với kinh nghiệm săn mồi, con kên kên kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cô bé chết vì kiệt sức. Rất cẩn thận, cố gắng không để con chim bị đánh động, Kevin đã chọn vị trí tốt nhất và đã chụp ảnh. Sau đó, anh đợi cả chục phút, hy vọng rằng con chim bay đi cho anh ta cơ hội để chụp cảnh khác tốt hơn. Nhưng con chim không chịu bay, và, cuối cùng, anh đã nhổ một cành cây và xua đuổi nó đi.

nan-doi-o-sudan

Một ngày sau anh trở về Johannesburg (Nam Phi). Vào thời gian này nạn đói ở Sudan là một "chủ đề nóng bỏng", và New York Times ngay lập tức đã mua lại bức ảnh của anh, 26 tháng ba, năm 1993 nó đã được xuất bản. Và mọi sự đã bắt đầu! Người thợ nhiếp ảnh nhanh chóng trở thành biểu tượng của cảnh ngộ ở châu Phi, và Kevin Carter đã trở thành một người nổi tiếng. Đó là một chiến thắng! Tuy nhiên, chiến thắng thực sự đến sau đó, 23 Tháng Năm, 1994, khi Carter nhận giải Pulitzer.
Nhưng vẫn có một bóng mây đen trong niềm vui của anh. Lúc đầu, nhỏ nhẹ, sau đó ngày một to hơn và trở thành một câu hỏi lớn: Điều gì đã xảy ra với cô bé sau đó? Tại sao anh đã không giúp cô? Báo chí không còn gọi anh là "một nhiếp ảnh tài hoa” nữa. "Người đàn ông bình tĩnh điều chỉnh ống kính của mình, bất chấp các nỗi đau khổ một cô bé" - tạp chí "Thời gian" (Florida) đã viết trên những trang báo của mình - "cũng chẳng khác gì một con thú dữ, một con kên kên.”
Sau đó, Carter nói với bạn bè của mình rằng anh hối tiếc rằng đã không giúp cô bé: vì ở gần đó là một doanh trại Liên Hiệp quốc có cung cấp sự trợ giúp cho những người đói. Nhưng đã quá muộn. anh đã rơi vào sự ức chế trầm cảm nặng. Điều này ngay lập tức ảnh hưởng đến công việc của anh: trên đường đến một cuộc họp quan trọng, anh đã trễ máy bay, sau đó lại để mất cơ hội khác được tham gia quay phim...
Sáng ngày 27 tháng 7 - sáng ngày cuối cùng của cuộc đời mình, Kevin thức dậy với vẻ ngoài tươi tỉnh. Thay vì nằm ở giường cho đến trưa, anh đã đi đến một tờ báo địa phương, nói chuyện với các đồng nghiệp cũ. Sau đó, anh đã đi đến thăm một quả phụ - vợ của người bạn thân của mình, người đã bị giết vài tháng trước. Khoảng 9 giờ chiều, Carter đã lái xe đến một bờ con sông nhỏ, kéo một ống nối từ ống xả vào trong khoang xe, đóng cửa lại, mở nhạc lên, nổ máy xe và ... ngủ thiếp đi.
Trong lá thư tuyệt mệnh, Kevin Carter đã viết: "Tôi đã quá mệt mỏi ... không có điện thoại ... không có tiền trả thuê ... về trẻ em ... về áp lực của nợ nần và tiền! Tôi bị ám ảnh bởi những ký ức về các vụ giết người, về những xác chết, sự hận thù và đau đớn ... về nạn đói và những đứa trẻ đau thương."
Một bức ảnh thời sự như vậy thường được chụp với tốc độ lộ sáng là một phần trăm giây. Nếu để lâu hơn, ảnh sẽ nhòe. Một phần trăm giây cho một bức ảnh, chỉ là một khoảnh khắc. Nó có thể giúp thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ mô tả được điều gì đó trên bề mặt, nhưng không đủ chiều sâu để hiểu được một cuộc đời và giúp đỡ được con người.
Đó là cách sống của thế gian, đặc biệt là thời nay – chạy theo những gì ấn tượng, cảm xúc nhất thời, nhưng thoáng qua, đằng sau chúng chỉ là những gì nông cạn của xác thịt, chứ không phải tâm linh. Đấy không phải là một cuộc sống có tình yêu thương, hay là nếu có, chỉ một phần trăm. Nó chẳng có ích gì nhiều.

1 Cô-rinh-tô 13
1 . Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên sứ, nếu không có tình yêu thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên hay là chập chỏa vang tiếng.
2 Dầu tôi được ơn nói tiên tri, cùng biết đủ các sự mầu nhiệm, và mọi sự hay biết; dầu tôi có cả đức tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu thương, thì tôi chẳng ra gì.
3 Dầu tôi phân phát gia tài để nuôi kẻ nghèo khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu thương, thì điều đó chẳng ích chi cho tôi.


Đoạn Kinh thánh chỉ ra cho chúng ta thấy rõ rằng, khi không có tình yêu thương, mọi điều con người làm chỉ là:
Trống rỗng (nông cạn),
Chẳng ra gì (chẳng giúp được ai),
Chẳng ích chi (chính người đó bất hạnh).

Những câu trên đã được sứ đồ Phao-lô viết từ hai nghìn năm về trước. Bản tính con người đời này vẫn y nguyên, chỉ có điều ma quỉ càng ngày càng khôn khéo hơn trong việc làm giả, để con người chạy theo lừa chính bản thân mình.
Nhưng, cũng vì thế mà con người càng ngày càng thiếu thốn điều cần nhất. Những con người vội đến với nhau vì những cảm xúc nông nổi, thường là theo sự lôi cuốn của xác thịt, vội vã đến với nhau lập gia đình rồi lại nhanh chóng tan vỡ. Sống theo cách đó thì chúng ta sẽ không có được sự sâu sắc cần thiết, có thể chỉ mới nhận thức được một phần trăm tình yêu thương chân thật.


Để có tình yêu - phải ở trong tình yêu

Nhưng muốn có tình yêu thương đó, trước tiên chúng ta phải nhận nó từ chính Đức Chúa Trời, và thực ra đức tin của chúng ta cũng dựa trên sự nhận biết tình yêu thương của Đức Chúa Trời đối với mình:

1 Giăng 4:16 Chúng ta đã biết và tin sự yêu thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Đức Chúa Trời tức là sự yêu thương, ai ở trong sự yêu thương, là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy.

Chỉ một câu Kinh thánh này cho chúng ta biết hai điều vô cùng quan trọng. Thứ nhất - Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Thứ hai - ở trong sự yêu thưong là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy.
Như vậy, tin nhận Chúa là tin và nhận tình yêu thương của Chúa dành cho mình. Chúng ta không còn quay lưng lại với tình yêu đó, mà chúng ta quay về, ăn năn, mời Chúa đến với đời sống mình, để Ngài có thể trực tiếp yêu thương và chăm sóc chúng ta.
Không có điều gì mạnh bằng tình yêu thương, khiến chúng ta tự tin khi biết mình được yêu quí, và cũng không có gì sung sướng và tự hào khi chúng ta hành động theo tình yêu thương (cho dù đó có phải là sự hy sinh đi chăng nữa, cũng là sự hy sinh ngọt ngào, có ích).

christ-tren-thap-tu

Bạn thân mến, đầu tiên, chúng ta phải ở trong sự yêu thương, tức là đến và ở trong vòng tay Chúa. Giống như khi ngâm mứt, đường sẽ làm cho mọi thứ nhạt nhẽo trở thành ngọt ngào giống mình, vì đường thấm đẫm nó. Chúng ta cũng vậy, bản thân mình cần được ở trong sự yêu thương của Đức Chúa Trời.
Chỉ khi gắn bó với Chúa, ở lâu trong Ngài chúng ta mới nhận biết được rõ hơn tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho mình, khi đó chúng ta mới biết yêu chân thành và sâu sắc, vì lúc đó Đức Chúa Trời sẽ yêu qua chúng ta. Đó là khi chúng ta ở trong tình yêu của Ngài.
Vậy, làm thế nào để giữ mình trong tình yêu Chúa? Hãy nghe lời Chúa Jê-sus nói:

Giăng 15:9-10
9 Như Cha đã yêu thương ta thể nào, ta cũng yêu thương các ngươi thể ấy; hãy cứ ở trong sự yêu thương của ta. 10 Nếu các ngươi vâng giữ các điều răn của ta, thì sẽ ở trong sự yêu thương ta, cũng như chính ta đã vâng giữ các điều răn của Cha ta, và cứ ở trong sự yêu thương Ngài.


Giữ mình ở trong tình yêu Chúa đồng nghĩa với việc giữ mình trong điều răn dạy của Ngài.
Một khi bạn biết Chúa yêu mình, bạn sẽ không khó khăn gì để giữ các điều răn Chúa dạy mình, vì chúng xuất phát từ mong muốn Chúa cho chúng ta được những điều tốt lành nhất.
Một khi chúng ta giữ và làm theo điều răn Chúa, chúng ta tự nhiên sẽ yêu người khác, vì những điều răn đó xuất phát từ chính tình yêu thương Chúa với mọi người. Khi đó mọi điều chúng ta làm sẽ không nông cạn, không hời hợt vô tình, không ồn ào khoe khoang, có ích cho mọi người và cũng có ích cho chính chúng ta.


Ms Quốc Hùng (cảm động từ bài giảng mục sư Sudakov)
Hội thánh Tin lành Mát-xcơ-va



© 1999-2017 Tinlanh.Ru