Thật chăng là có thể làm quen cùng Ngài?

Article Index

Biểu hiện của quyền năng Đức Chúa Trời

Đêm ngắn ngủi ở Pittsburg

Anh bạn Jim Pointer rủ tôi đi cùng anh ta đến Pittsburg, bang Penxilvan. Tôi làm quen với Jim ở Hội Thánh nơi tôi sinh hoạt. Anh ta là người hầu việc Chúa trong cộng đồng phái Giám Lý Tự Do. Chúng tôi làm thành một đoàn đến Pittsburg dự buổi nhóm cầu nguyện chữa bệnh của người phụ nữ giảng Tin Lành Catơrin Kulman. Thú thật là tôi biết rất ít về các buổi nhóm của bà ta. Tôi đã từng thấy bà qua ti vi nhưng nhưng khi đó Kulman không khiến tôi quan tâm. Tôi cảm thấy dường như bà ta nom không được tự nhiên cho lắm. Vì vậy tôi tuyệt nhiên không nóng lòng muốn gặp bà.

Nhưng tôi đã không thể từ chối Jim, anh ấy là bạn tôi mà.

Trong xe buýt tôi nói: "Jim, cậu không thể hình dung nổi tớ đã mất bao nhiêu công sức để nài xin bố tớ cho đi lần này". Các bạn thấy không? Sau khi tôi tin Chúa cha mẹ tôi làm hết sức để ngăn cản tôi đến Hội Thánh. Mà đây còn là chuyến đi đến tận Pittsburg! Việc cho đi gần như không thể được. Tuy nhiên, cuối cùng, vô cùng miễn cưỡng, cha mẹ cũng đành phải cho tôi đi.

Tảng sáng thứ năm, chúng tôi rời khỏi Tôrôntô. Sau đó chuyến đi của chúng tôi nếu không gặp sự gì trục trặc cũng mất bảy giờ đồng hồ đã bị cơn bão tuyết bất thần làm chậm lại. Chúng tôi lê được đến khách sạn thì đã một giờ đêm.

Trong phòng trọ, Jim nói: "Benny, chúng ta sẽ phải dậy lúc năm giờ sáng".

"Lúc năm giờ sáng? - tôi hỏi lại. -Để làm gì?"

Anh bạn tôi liền giải thích, nếu không có mặt trước cửa nhà thờ tầm sáu giờ sáng thì chúng tôi sẽ không có chỗ.

Tôi không tin vào tai mình nữa. Bạn đã bao giờ nghe nói để được vào nhà thờ thì cần phải đi từ trước lúc bình minh và đứng dưới làn gió lạnh thấu xương để đợi cửa mở? Nhưng Jim khăng khăng rằng đó chính là điều chúng tôi cần phải làm.

Lúc đó trời khá lạnh...Chúng tôi dậy lúc năm giờ sáng. Tôi khoác lên người mọi thứ áo quần mà tôi có thể tìm thấy. Tóm lại là đủ bộ. Tôi nom như một người Eskimô miền Cực Bắc.

Chúng tôi tới trung tâm thành phố, nơi có Hội Thánh Trưởng Lão đầu tiên khi trời vẫn còn tối. Tôi vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy hàng trăm người ở đó. Cửa mở sau đó hai tiếng đồng hồ. Vóc người thấp đâm ra có lợi. Tôi cố len gần về phía cửa và kéo Jim sau mình. Thậm chí ở đó có cả những người ngủ trên bậc cửa. Một thiếu phụ giải thích: "Họ ở đây từ tối qua, và tuần nào cũng vậy."

Đang đứng ngoài cửa Hội Thánh, bỗng nhiên tôi run rẩy như có ai nắm lấy vai tôi mà lắc.

Tôi quyết định rằng cơn lạnh đã ngấm vào tôi. Nhưng tôi mặc rất ấm áp và không hề thấy lạnh. Một cơn run rẩy nào đó không hiểu nổi bao trùm lấy tôi.

Trước đây chưa bao giờ xảy ra với tôi chuyện gì tương tự thế này. Và cơn run đó có vẻ như không có ý qua đi. Tôi thấy xấu hổ nếu nói ra với Jim về chuyện này, nhưng có thể cảm thấy rõ tất cả các bộ phận trên người tôi run bần bật. Tôi thấy sự run rẩy ở đầu gối, thậm chí ở trong miệng." Chuyện gì xảy ra? - Tôi không hiểu. - Đó là gì, quyền năng của Đức Chúa Trời?!" Tôi không thể hiểu gì cả.



© 1999-2017 Tinlanh.Ru