Quay lại với năm 1939 đó, tôi không biết chính xác là phải làm gì bây giờ khi chị ta nói "cầu nguyện cho quyền năng giáng xuống" bời vì tôi còn là người mới trong vòng những Hội Thánh Ngũ tuần. Tôi không biết thông thường họ làm việc như thế nào. Nhưng tôi hiểu ra rằng nếu đó là cách mà người mục sư trước đã làm, thì đó là cách phải làm. Vậy nên tôi lại quỳ xuống và cầu nguyện cho đến khi quyền năng giáng xuống. Tôi phải mất một giờ rưỡi, nhưng tôi đã cầu nguyện được quyền năng giáng xuống! Cả nhà rung chuyển, cái giường rung chuyển, và người phụ nữ cũng rung chuyển.
Đó là vào khi mùa hè đang ngự trị trên bang Texas - bầu trời xanh với chỉ một vài cụm mây trắng. Chẳng có một lá cây nào lay động trên cành. Vậy mà cánh cửa sổ cứ lắc lư rung lên! Sau đó, tôi đứng dậy và đi về nhà ở của mục sư.
Chiều hôm đó lại có tiếng gõ cửa nhà. Tôi đi ra mở cửa và lại thấy cậu bé tóc bông đó. Cậu nói, "Má-ma muốn ông đến cầu nguyện cho má-ma."
Tôi nói, "tôi tưởng là cô ấy đã được lành bệnh sáng nay rồi."
Cậu nói, "Vâng, đã lành, nhưng bây giờ lại bị ốm hơn."
Tôi lại đi xuống phía đó và lại cầu nguyện cho quyền năng giáng xuống lần nữa - quyền năng cảm thấy rõ, chị ta rung chuyển, cái giường rung chuyển, căn nhà rung chuyển, và cửa sổ rung chuyển. Sau đó tôi lại về nhà ở cho mục sư.
Ngày hôm sau lại có tiếng gõ cửa. Tôi đi ra cửa, và vẫn lại cậu bé tóc bông đứng đó. Cậu nói, "Má-ma muốn ông đến cầu nguyện cho má-ma."
Tôi nói, "tôi tưởng là cô ấy đã được lành bệnh hai lần ngày hôm qua rồi."
"Vâng, đã lành, nhưng hôm nay lại bị đau ốm nặng hơn."
Và tôi lại xuống phía đó và lại cầu nguyện cho quyền năng giáng xuống. Đến lúc đó tôi đã trở thành chuyên gia trong việc cầu nguyện sao cho quyền năng giáng xuống, cho nên không phải tốn đến một giờ rưỡi để được giáng xuống như trước nữa. Tôi làm xong việc đó trong vòng một giờ, và sau đó tôi lên đường về nhà.
Ngày hôm sau lại có tiếng gõ cửa, và tôi ra mở cửa, và lại có cậu bé tóc bông đứng đó! Kịch bản đó lại diễn ra lặp đi lặp lại, cho đến khi cuối cùng tôi đạt đến trình độ cầu nguyện cho quyền năng giáng xuống chỉ trong vòng ba mươi phút. Chị ta rung chuyển, cái giường rung chuyển, cửa sổ lắc lư, và căn nhà rung chuyển. Và điều đó cứ tiếp tục diễn ra lặp đi lặp lại.
Nếu các bạn nghĩ rằng tôi kể phóng đại, thì chúng ta sẽ lướt qua cho đến ba năm sau. Điều này đã diến ra trong vòng ba năm! Chúng tôi đã xây một công trình phía trên ngôi nhà dành cho mục sư, và còn một chút việc phải làm nữa là xong. Tôi làm việc muộn một lúc trên đó vào chiều hôm ấy vì tôi không muốn ngày hôm sau phải làm việc đó nữa. Sau khi tôi đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị sẵn sàng cho buổi nhóm Hội Thánh vì chúng tôi đang có đợt phấn hưng đêm đó. Trong khi tôi đang nhanh chóng chuẩn bị, tôi thấy vợ tôi mở cửa cho ai đó vào nhà. Tôi ngó ra, và đó là cậu bé tóc bông nọ.
Bây giờ cậu ta và tôi đã làm việc cùng với nhau lâu đến nỗi chúng tôi biết nhau người kia đang nghĩ gì. Cho nên tôi nói trước khi cậu phải lên tiếng, "À, tôi biết, má-ma muốn tôi đến cầu nguyện cho cô ấy."
Khi cậu bé tóc bông đến nhà tôi, thì chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến giờ bắt đầu buổi nhóm. (Ngôi nhà dành cho mục sư thì ở ngay cửa bên cạnh, cho nên tôi còn thừa đủ thời gian để chuẩn bị đến Hội Thánh).
Tôi đã chuẩn bị nói, "Có thể để đến sau buổi nhóm được không?" Tôi vừa mới định nói thì cậu nói, "Không, mẹ nói là ông phải đến trước buổi nhóm. Bà bị đau kinh khủng lắm!"
Tôi không hiểu phải làm cách nào để có thể đi xuống phía đó và cầu nguyện cho quyền năng giáng xuống, rồi kịp quay về để bắt đầu buổi nhóm của Hội Thánh chỉ trong vòng mười phút. Tôi đeo cà vạt và khoác áo choàng nhanh chóng.
Tôi có xe ô-tô, nhưng tôi biết là sẽ đến đó nhanh hơn nếu chạy xuống theo lối tắt đi xuyên hàng cây. Cho nên tôi nhào ra khỏi ngôi nhà, chạy ra đằng sau Hội Thánh, tụt xuống theo một lối tắt, leo lên theo một lối tắt khác, chạy qua một đường phố, chạy xuống một lối lắt nữa, và đến gõ cửa.
Chị ta gọi mời tôi vào. Tôi đã lấy chai dầu của tôi ra sẵn trước khi tôi vào sau cửa. Tôi đến và xức dầu cho chị. Tôi nói, "Chúa ơi, hãy chữa lành người phụ nữ này nhân danh Jê-sus. Ngài đã phán nếu chúng con kêu cầu đến danh Ngài, thì Ngài sẽ làm cho, vậy là Ngài đã làm xong điều này. A-men." Đó chính xác là những gì tôi đã nói, và tôi đã nói điều đó với tốc độ gấp đôi!
Tôi đóng nắp chai dầu của tôi lại và hướng ra cửa - tôi cần phải quay về để khai mạc buổi nhóm của Hội Thánh! Chị bắt đầu định nói gì đó, nhưng tôi nói, "Tôi biết rồi, chị ơi, chị bây giờ còn thấy đau ốm hơn cả khi tôi bước vào phòng vài giây trước đây. Nhưng chị đã được lành, và lần sau tôi gặp chị, thì chị cũng sẽ nói với tôi điều đó." Và tôi chạy ra, đóng sầm cửa lại.
Đức tin và Quyền năng - Hai thành phần để nhận được sự chữa lành
Article Index
Page 4 of 5