4. SỰ SỐNG VÀ SỨC KHỎE CỦA THÂN THỂ.
Nhiệm vụ thứ tư của Đức Thánh linh như là người Paraclete là Ngài truyền đạt sự sống siêu nhiên và sức khỏe vào trong thân thể của chúng ta. “ Kẻ trộm chỉ đến để cướp, giết và hủy diệt; còn Ta đã đến hầu cho chiên được sự sống và được sự sống dư dật”. ( Giăng 10 : 10).
Có hai người đang được đưa ra trước mặt chúng ta ở đây và chúng ta cần phải phân biệt rất rõ ràng giữa 02 người : Jêsus, Đấng ban sự sống; và Satan, kẻ cướp sự sống. Ma quỷ chỉ đến trong đời sống chúng ta để cướp đi sự sống. Nó đến để cướp đi những phước lành và những sự tiếp trợ của Đức Chúa Trời. Nó đến để giết chết thể xác chúng ta và hủy diệt chúng ta đời đời. Mọi người chúng ta cần phải hiểu rằng nếu chúng ta để ma quỷ có bất cứ chỗ nào trong đời sống chúng ta, thì đây là điều nó sẽ làm : cướp, giết và hủy diệt theo mức độ chúng ta cho phép nó làm.
Mặt khác, Chúa Jêsus đến để làm điều đó hoàn toàn ngược lại : Ngài đến để chúng ta có được sự sống và có được sự sống cách dư dật. Điều quan trọng chúng ta biết là sự sống mà Chúa Jêsus đã đến ban cho chúng ta thì được sự quản lý của Đức Thánh Linh. Chúng ta chỉ có sự sống này theo tỷ lệ chúng ta cho phép Đức Thánh Linh hành động công việc của Ngài trong chúng ta. Nếu chúng ta kháng cự hay từ khước công việc của Đức Thánh Linh thì chúng ta không thể kinh nghiệm sự đầy dẫy dư dật của sự sống thiên thượng mà Chúa Jêsus đã đến để mang lại cho chúng ta. Chúng ta nên hiểu rằng chính Đức Thánh linh là Đấng đã khiến cho thân thể Chúa Jêsus sống lại từ cõi chết. Phaolô đã nói đến điều nầy trong Rôma 1 : 4 về Chúa Jêsus “ Theo Thần Linh của Thánh đức thì bởi sự sống lại của Ngài từ trong kẻ chết, được tỏ ra là Con Đức Chúa Trời có quyền phép.....”
“ Thần linh của Thánh đức” là lối dịch Hy- văn về cụm từ Hi - bá - lai, chỉ về Đức Thánh Linh. Dù Phaolô đang viết tiếng Hilạp, ông đã suy nghĩ trong tiếng Hi - Bá - lai, cho nên khi Phaolô nói : ....qua Thần Linh của Thánh đức” thì cũng y như ông nói “ qua Đức Thánh linh của Jêsus đã được bày tỏ ( tuyên bố) là con Đức Chúa Trời bởi quyền phép, đã khiến Ngài sống lại từ kẻ chết ( tức là quyền phép của Đức Thánh Linh)”.
Trong Rôma 8 : 10-11, Phaolô tiếp tục nói rằng : cùng một thứ quyền phép đã khiến thân thể chết của Chúa Jêsus sống lại từ phần mộ, cũng là quyền phép bây giờ đang sống trong thân thể của chúng ta. Trong những phần trước, tôi đã chỉ ra rằng trong một số ý nghĩa nào đó, đây là tuyệt điểm của quá trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong thời đại nầy : rằng chính Đức Chúa Trời, trong thân thể chúng ta và khiến thân thể đó thành ra Đền thờ của Ngài hoặc nơi ngự của Ngài : “ Vậy, nếu Đấng Christ ở trong anh em, thì thân thể chết nhơn cớ tội lỗi, mà thần linh sống nhơn cớ sự công bình. Lại nếu Thánh linh của Đấng làm cho Đức Chúa Jêsus sống lại từ kẻ chết cũng sẽ nhờ Đức Thánh Linh Ngài ở trong anh em khiến thân thể hay chết của anh em lại sống” ( Rôma 8 : 10--11).
Ngụ ý trong câu 10 là khi Đấng Christ ngự vào, khi chúng ta qui đạo và đuợc tái sanh, một sự sống cũ chấm dứt và một sự sống mới bắt đầu. Sự sống cũ, xác thịt đã được kết thúc và tâm linh chúng ta được sống lại với sự sống của Đức Chúa Trời. Trong câu 11, điều đó có ý nghĩa gì cho thân thể chúng ta? Điều nầy rất rõ ràng, cùng một quyền phép đã khiến Chúa Jêsus sống lại khỏi phần mộ bây giờ lại đang ngự trong thân thể của mỗi một tín đồ đầu phục và đang truyền đạt vào thân thể hay chết đó cùng một loại sự sống mà Ngài đã truyền đạt cho thân thể chết của Chúa Jêsus và đã khiến Ngài sống lại với một thân thể đời đời.
Quá trình truyền đạt sự sống thiên thượng vào thân thể chúng ta sẽ chưa được hoàn thành cho đến sự sống lại chung từ kẻ chết. Điều quan trọng để hiểu là chúng ta chưa có được thân thể phục sinh, nhưng điều chúng ta đang có là sự sống phục sinh ở trong thân thể hay chết của chúng ta. Phaolô tiếp tục nói trong những khúc Kinh thánh khác rằng sự sống phục sinh trong thân thể hay chết của chúng ta có thể chăm lo cho tất cả nhu cầu thuộc thể chúng ta cho đến lúc Đức Chúa Trời phân rẽ tâm linh chúng ta ra khỏi thân thể và gọi chúng ta về nhà.
Chúng ta phải hiểu cách nào thân thể chúng ta đã được dựng nên thửơ ban đầu, bởi vì tất cả những điều đó có liên hệ lẫn nhau “ Giêhôva Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sinh khí vào lỗ mũi, thì người trở nên một loài sanh linh ( hay một linh hồn sống. Điều gì đã tạo nên thể xác con người? Đó là Thánh linh của Đức Chúa Trời hà hơi vào, đã biến hóa một hình thể đất sét thành một con người sống với tất cả các phép lạ và các sự kỳ diệu của một thân thể loài người. Chính là Đức Thánh Linh từ ban đầu đã dựng nên thân thể của loài người chúng ta. Nói một cách hợp lý, Ngài là Đấng gìn giữ thân thể. Điều nầy rất hợp lý, nếu các Cơ đốc nhân có thể thấy được điều nầy. Sự chữa lành thiên thượng và sức khỏe thiên thượng là hợp lý trong ánh sáng của Kinh thánh. Chẳng hạn, nếu đồng hồ của bạn bị hư, bạn sẽ không mang nó đến với người thợ đóng giày, nhưng đến nơi người chế tạo đồng hồ. Bây giờ, hãy áp dụng thế nầy : “nếu thân thể của bạn gặp trục trặc, bạn đưa thân thể của bạn đến đâu? Theo ý tôi, điều hợp lý để làm đó là đến với người dựng nên thân thể, chính là Đức Thánh linh.
Lời chứng đầy cảm động của Phaolô trong 2Côrinhtô 11 : 23-25 “ Tôi lại là kẻ hầu việc nhiều hơn, tôi đã chịu khó nhọc nhiều hơn, tù rạc nhiều hơn, đòn vọt quá chừng. Đôi phen tôi phải bị chết, 5 lần bị người Giuđa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy 40. Ba lần bị đánh đòn, một lần bị ném đá, 3 lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm” Thật hầu như rất khó tin rằng một người có thể trải qua tất cả những điều đó mà rất tích cực, mạnh mẽ và rất can đảm. Quyền năng gì đã gìn giữ Phaolô để trải qua tất cả những điều đó? Quyền năng của Đức Thánh linh. Đây là câu chuyện Phaolô bị ném đá ở Lít - trơ trong sách Công vụ 14 : 19-20 : “ Bấy giờ có mấy người Giuđa từ thành Antiốt và thành Ycôni đến dỗ dành dân chúng. Chúng ném đá Phaolô tưởng người đã chết nên kéo người ra ngoài thành ( Cần khá nhiều đá mới ném cho một người gần chết) Nhưng các môn đồ đương nhóm xung quanh người thì người vùng đứng dậy và vào trong thành. Bữa sau người đi với Banaba đến thành Đẹt - bơ”.
Thật là một người lạ lùng. Tôi đã nghe một số người gợi ý rằng Phaolô là một hạng người tàn phế, hầu như giờ nào ông cũng đau ốm lời bình luận của tôi là : “Nếu Phaolô là người tàn phế, nguyện Đức Chúa Trời ban cho chúng ta thêm nhiều người tàn phế giống như Phaolô”. Chúng tôi đã xem xét ngắn gọn về ký thuật đáng chú ý về sức chịu đựng và khả năng phục hồi sức khỏe cách nhanh chóng của sứ đồ Phaolô. Bây giờ chúng ta hãy xem đến bí quyết của ông, ông nói gì về điều nầy?
“ Nhưng chúng tôi đựng của quí nầy ( “ của quý nầy” là Thánh linh Đức Chúa Trời đang ngự trị) trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời mà ra, chớ chẳng phải bởi chúng tôi. Chúng tôi bị ép đủ cách nhưng không đến cùng, bì túng thế nhưng không ngã lòng bị bắt bớ nhưng không đến bỏ, bị đánh đập nhưng không đến chết mất. Chúng tôi thường mang sự chết của Đức Chúa Jêsus trong thân thể mình hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus càng được tỏ ra trong thân thể chúng tôi. Bởi chúng tôi là kẻ sống, vì cớ Đức Chúa Trời mà hằng bị nộp cho sự chết hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng được tỏ ra trong xác thịt hay chết của chúng tôi. Vậy thì sự chết nằm trong chúng tôi, còn sự sống trong anh em” ( 2Côrinhtô 4 : 7-12).
Câu 7 và 8 cho chúng ta biết không phải trong chúng ta có những loại người khác, nhưng chúng ta có loại quyền phép khác. Những điều sẽ đè bẹp người khác nhưng không thể đè bẹp chúng ta bởi vì trong chúng ta có một quyền phép khiến chúng ta phục hồi sức mạnh nhanh chóng.
Có một sự tương phản đẹp đẽ trong câu 10, chúng ta kể mình như đã chết với Đấng Christ và khi chúng ta làm như vậy thì sự sống của Ngài được thể hiện ra trong thân thể chúng ta. Điều rất rõ ràng la økhông phải trong đời hầu đến, nhưng ngay trong đời nầy, sự sống phục sinh siêu nhiên của Đức Chúa Jêsus trong Thánh linh được thể hiện ra trong thân thể chúng ta. Những chữ cuối cùng của câu 11 rất có ý nghĩa : .....” hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng được tỏ ra trong xác thịt hay chết của chúng tôi.” Đây không phải là một sự hiện diện đang ngự trị bí mật trong chúng ta mà không một ai có thể thấy, nhưng là một sự hiện diện hoạt động với những kết quả trong thân thể chúng ta thể hiện ra cho mọi người. Sự sống phục sinh của Chúa Jêsus đã được tỏ bày ra trong thân thể hay chết của chúng ta.
Câu 12 dạy, khi chúng ta nhận lãnh án chết, đến chỗ chấm dứt sức mạnh và khả năng thuộc thể riêng của chúng ta, thì một loại sự sống mới sẽ hành động trên chúng ta đến với những người khác. “ Vậy nên, chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người bề ngoài hư nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới hằng ngày càng hơn” ( 2Côrinhtô 4 : 16). Con người bề ngoài hư nát nhưng có một sự sống trong con người bề trong được đổi mới càng ngày càng hơn. Sự sống bề trong siêu nhiên lạ lùng của Đức Chúa Trời lo chăm sóc những nhu cầu của con người bề ngoài chúng ta.